THẦN Y TRỞ LẠI

 Hồng Mai: “Ăn nhiều vào, như thế mới có sức”.  

 

Anh xua tay: “Được rồi, cảm ơn các cô”.  

 

Hồng Mai cười nói: “Đừng khách sáo, cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi phải ra ngoài làm việc”.  

 

Advertisement

Hồng Mai đi ra ngoài, Bạch Mai hỏi anh: “Anh Tiểu Bình, anh vẫn chưa nói cho tôi biết anh đến từ đâu”.  

 

Ngô Bình vừa ăn được một ít bên cơ thể cũng dần có sức lực, anh nói: “Anh đến từ đại lục Côn Luân”.  

 

Bạch Mai “ồ” một tiếng: “Người đến từ nơi đó không nhiều lắm”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Bạch Mai, tại sao tu vi trên người anh đều không còn nữa? Có liên quan đến Thiên Đạo sao?”  

 

Bạch Mai gật đầu: “Đúng vậy. Anh là tu sĩ của Khuyên giới, anh trưởng thành trong môi trường Thiên Đạo không trọn vẹn nên có rất nhiều khuyết điểm, hiện giờ đến một thế giới có Thiên Đạo hoàn chỉnh, đương nhiên cơ thể và tinh thần của anh sẽ không chịu nổi, nhưng cũng không sao, qua mấy tháng sẽ quen ấy mà”.  

 

Ngô Bình: “Hồng Ni Trạch mà các em nói là nơi nào?”  

 

Bạch Mai: “Hồng Ni Trạch là nơi những người mới sẽ xuất hiện. Chẳng như anh Tiểu Bình đây đã được em và chị Hồng Mai kéo ra khỏi bùn. Nếu bọn em không kéo anh ra ngoài nhanh chóng thì anh sẽ chết ngạt trong bùn”.  

 

Ngô Bình giơ ngón tay lên nhìn, quả nhiên trong kẽ ngón tay của anh còn để lại vết bùn màu đỏ.  

 

Anh nhìn quần áo trên người thì thấy đã được thay thành bộ quần áo vải thô của địa phương.  

 

Anh hỏi: “Bạch Mai, quần áo của anh đâu?”  

 

Bạch Mai cười nói: “Đồ của anh dính toàn là bùn đất, chị Hồng Mai mang đi giặt rồi”.  

 

Sau đó cô ta do dự hỏi: “Anh Tiểu Bình, anh vẫn mặc lại đồ của mình sao?”  

 

Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ, thầm nói đương nhiên là phải mặc quần áo rồi nhưng anh vẫn hỏi: “Sao lại hỏi thế? Đồ của anh còn có tác dụng khác sao?”  

 

Bạch Mai gật đầu: “Trong nhà không còn lương thực, đồ của anh Tiểu Bình vừa đẹp vừa bền, chắc chắn có thể bán được không ít tiền”.  

 

Ngô Bình sửng sốt, lúc này anh mới nhận ra hoàn cảnh nơi này không tốt lắm, người nhà này chắc hẳn là nhà nghèo. Anh cười nó: “Tất nhiên là được, đổi lấy tiền, chúng ta mua một con gà về ăn mừng”.  

 

Bạch Mai vui mừng: “Cảm ơn anh Tiểu Bình. Anh là “khách tu” đầu tiên mà bọn em tiếp đón, không chừng gia đình bọn em có thể thay đổi cũng nên”.  

 

Ngô Bình: “Khách tu? Những người từ bên ngoài đến như anh gọi là khách tu à?”  

 

Bạch Mai nói: “Đúng thế ạ, có rất nhiều gia đình cả đời không bao giờ tiếp đón được khách tu. Chị em bọn em may mắn gặp được anh Tiểu Bình, nhưng anh đừng lo, chị và em nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt”.  

 

Ngô Bình ngơ ngác không hiểu gì: “Bạch Mai, ý em là sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau?”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi