Chu Ngọc Nhan nghĩ ngẫm một lát rồi đáp: "Được, vậy chúng ta sẽ tìm nơi nghỉ chân".
Họ đi thêm một đoạn thì đằng trước là một ngọn núi. Chu Ngọc Nhan bảo những người phu khiêng kiệu rời đi còn cô và Ngô Bình đi lên núi.
Họ tìm được một sơn động khá sạch sẽ trên núi rồi quyết định dừng chân ở đó một lúc.
Ngô Bình không có thời gian nghĩ đến những thứ khác, anh tiếp tục tu luyện phương pháp hít thở để đả thông kinh mạch trên toàn cơ thể.
Advertisement
Anh cứ tu luyện như vậy đến tận hai ngày sau mới xong. Khi anh mở mắt ra thì thấy Chu Ngọc Nhan đang nướng một con hươu, mùi thơm toả ra khắp nơi.
Cô ấy cười hỏi: "Đã đói chưa? Ăn đi đã nào".
Advertisement
Ngô Bình: "Đa tạ cô Chu".
Chu Ngọc Nhan: "Cứ gọi tôi là Ngọc Nhan đi. Tôi đến đây lâu như vậy rồi mà không có người bạn nào cả. Anh là người bạn đầu tiên của tôi".
Ngô Bình mỉm cười, nhận lấy miếng thịt rồi bắt đầu ăn ngon lành.
Hai người họ vừa ăn vừa nói chuyện, Ngô Bình hỏi: "Ngọc Nhan, công pháp mà tu sĩ Thiên Ngoại Thiên tu luyện có khác gì so với công pháp mà tu sĩ Khuyên Giới tu luyện không?"
Chu Ngọc Nhan: "Không khác gì cả, chỉ là tu luyện lại từ đầu mà thôi. Có điều tốc độ tu luyện ở Thiên Ngoại Thiên nhanh hơn ở Khuyên Giới ít nhất mười lần".
Ngô Bình: "Sao lại có chuyện này?"
Chu Ngọc Nhan: "Tôi cũng không rõ nguyên nhân nhưng ai cũng cảm thấy như vậy. Đúng rồi, nếu muốn tu vi tăng nhanh thì cách tốt nhất là phá vỡ kỷ lục bài khảo sát ở đây".
Ngô Bình: “Tôi cũng nghe nói mỗi người vào đây tu luyện thử đều phải vượt qua bài khảo sát”.
Ngô Bình: “Vậy cô đã tham gia bài khảo sát chưa?”
Chu Ngọc Nhan: “Tôi đã tham gia lần đầu tiên”.
Ngô Bình vội hỏi: “Vậy kết quả ra sao?”
Chu Ngọc Nhan khẽ thở dài đáp: “Kết quả cuộc thi có thể chia thành tam phẩm và cửu đẳng, tổng cộng hai mươi bảy cấp độ khác nhau. Kết quả thi của tôi là nhất phẩm tam đẳng, cũng chỉ là kết quả thi bình thường”.
Ngô Bình: “Vậy mức độ xuất sắc kia là gì?”
Chu Ngọc Nhan: “Chỉ có kết quả thi thượng phẩm tam đẳng trở lên mới được gọi là xuất sắc. Đương nhiên, bên trên thượng phẩm còn có cả vương phẩm, đế phẩm, chí tôn và vô thượng. Có điều trước giờ chưa có ai đạt được bốn cấp này”.
Ngô Bình: “Xem ra cuộc thi này có yêu cầu rất cao đối với khách tu”.
Chu Ngọc Nhan: “Đúng vậy, nên tôi sớm đã bỏ cuộc rồi. Cứ sống thật tốt là được rồi”.
Sau đó cô ấy nhìn Ngô Bình, mỉm cười nói: “Nhưng anh thì khác. Có thể anh sẽ đạt được cấp thượng phẩm, thậm chí là vương phẩm”.
Ngô Bình: “Chuyện đó đâu ai biết trước được, cứ được tới đâu hay tới đó thôi. Tôi phải đẩy nhanh việc tu luyện để nhanh chóng rời khỏi nơi quái quỷ này”.