THẦN Y TRỞ LẠI

Loáng cái, Ngô Bình đã tiêu diệt cả bầy hổ, con nào cũng chết rất thảm.  

 

Các nhà dân đều đóng chặt, chỉ có đám thợ săn ra ngoài, sau khi chiếm ngưỡng màn chém hổ đặc sắc của Ngô Bình, họ đều hoan hô rồi chạy tới tung Ngô Bình lên cao.  

 

Anh cười lớn rồi để mặc cho họ tung người mình.  

Advertisement

 

Sau một hồi reo hò, có một ông lão chầm chậm bước ra rồi cảm kích nói: “Dũng sĩ, hôm nay mà không có dũng sĩ ra tay thì cả thôn chúng tôi chắc bị tiêu diệt cả rồi”.  

 

Ngô Bình được mọi người đặt xuống đất, anh chào ông lão rồi nói: “Lũ hổ này thật to gan, dám đến bao vây thôn làng, chúng có lai lịch thế nào vậy ông?”  

Advertisement

 

Ông lão thở dài nói: “Chúng là hổ trên núi, đều do người nuôi, chứ không phải dã thú”.  

 

Ngô Bình sững người: “Cái gì? Vậy ai đã nuôi chúng?”  

 

Ông lão: “Hổ Chân Nhân đã nuôi mấy trăm con hổ trên núi, ông ta thường xuyên thả chúng ra đi săn khắp nơi. Thú trên núi có hạn nên đã bị ăn thịt hết, bầy hổ bị đói nên mới mò xuống thôn làng ăn thịt người. Haizz, trước kia có một thôn gần đây còn bị ăn thịt hết, vài trăm người mà chỉ còn một người sống sót”.  

 

Ngô Bình nổi giận: “Thả cho hổ ăn thịt người, Hổ Chân Nhân này thật đáng chết!”  

 

Chu Ngọc Nhan đi tới nói: “Anh Lý, tôi có biết về Hổ Chân Nhân”.  

 

Ngô Bình: “Ông ta có tu vi thế nào?”  

 

Chu Ngọc Nhan: “Nghe đâu cũng là một Địa Tiên Thần Hoá võ nghệ cao cường”.  

 

Ngô Bình cười lạnh: “Mấy hôm tới, tôi sẽ ở lại trong thôn tu luyện, chờ tôi đột phá rồi sẽ đi gặp Hổ Chân Nhân này”.

Tối đó, hàng trăm người trong thôn cùng đến tiếp đãi Ngô Bình, các cô gái trả còn hát múa trước đống lửa, người già thì mang rượu và thịt ngon nhất của nhà mình ra mời anh.  

 

Ăn no uống say xong, Ngô Bình được xếp vào ở trong một căn nhà trúc đẹp nhất thôn, căn nhà này có ba tầng, anh tu luyện ở trên tầng chót.  

 

Đêm khuya tĩnh lặng, anh lấy một viên linh thạch ra rồi thử hấp thu năng lượng của nó. Anh cầm linh thạch bằng hai tay rồi bắt đầu tu luyện cách hấp thu, phù văn trong linh thách loé sáng, các nguồn năng lượng hoá thành các tia sáng rồi chui vào lòng bàn tay anh.  

 

Khi chúng xâm nhập vào kinh mạch, Ngô Bình cảm thấy có một luồng nhiệt nóng rực. Nếu không nhờ có thể chất mạnh, kinh mạch rộng và chắc thì chắc anh đã nhảy dựng lên vì đau đớn rồi.  

 

Tuy thế thì anh vẫn phải chịu một cơn đau mãnh liệt, đến khi năng lượng trong linh thạch được anh hấp thu hết thì phù văn mới tắt sáng, bấy giờ cảm giác đau đớn mới giảm đi.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi