THẦN Y TRỞ LẠI

 Ngô Bình: “Thì ra cô là quận chúa”.  

 

Mị Lan: “Công tử gọi tôi Mị Lan được rồi”.  

 

Cô ấy nói cho Ngô Bình biết bố của cô ấy là môn chủ Vô Tương Môn, Ẩn đảo có ba tông môn có quy mô lớn nhất, Vô Tương Môn là một trong số đó.  

 

Mị Lan không đưa Ngô Bình đến vương phủ mà đưa anh đến một căn nhà rất bình thường, căn nhà nằm yên bình giữa lòng thành phố tấp nập.  

Advertisement

 

Căn nhà có đến mười mấy loại mèo, thi nhau kêu meo meo.  

 

Ngô Bình: “Mèo của cô nuôi sao?”  

 

Mị Lan gật đầu: “Đúng thế, tôi thích mèo”.  

Advertisement

 

Lúc này, một con mèo to màu cam nhảy vào lòng Mị Lan, đôi mắt trong xanh của nó nhìn sang Ngô Bình, sau đó nó nghiêng đầu, nhảy vào lòng anh.  

 

Trên người con mèo có mùi thơm nhẹ, Ngô Bình thấy nó xinh đẹp, lông cũng rất mềm mượt nên cười, nói: “Đây là mèo gì?”  

 

Mị Lan: “Mèo địa phương của đảo, tên đặt tên cho nó là Quýt Lớn”.  

 

Ngô Bình rất hiếm khi ôm mèo, nhưng điều đó không có nghĩ là anh không thích, hai người ôm theo Quýt Lớn bước vào phòng khách.  

 

Một cô người làm bưng trà lên, Ngô Bình liếc nhìn thì phát hiện trong nhà có treo rất nhiều tranh chữ thời Tiên Quốc.  

 

Anh nói: “Xem ra rất nhiều thứ để lại từ thời Tiên Quốc đều được giữ ở Ẩn đảo”.  

 

Mị Lan cười, nói: “Đúng thế, rất nhiều thứ thời Tiên Quốc đều được giữ lại, cũng chính vì vậy nên Ẩn đảo mới có thể bình yên tồn tại lâu như thế”.  

 

Ngô Bình lấy ra ít thịt khô đút cho Quýt Lớn ăn rồi nói: “Quận chúa Mị Lan, cô mời tôi đến làm khách, thiết nghĩ không chỉ để nói chuyện phiếm đâu nhỉ?”  

 

Mị Lan cười, nói: “Ừm, hai ngày này là đại hội tuyển chọn nhân tài mười năm mới tổ chức một lần của Ẩn đảo”.  

 

Ngô Bình: “Đại hội chọn nhân tài là gì?”  

 

Mị Lan: “Chọn ra một nhóm tu sĩ có tư chất tốt nhất trong tất cả những tu sĩ trẻ, sau đó đưa vào quốc khố của Tiên Quốc để chọn báu vật”.  

 

Ngô Bình giật mình: “Quốc khố của Tiên Quốc sao?”  

 

Mị Lan gật đầu: “Đồ trong quốc khố đều là những thứ quý giá, top mười của đại hội tuyển chọn nhân tài đều có thể vào quốc khố chọn một số báu vật. Đương nhiên, thứ hạng càng cao thì càng được chọn nhiều đồ”.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi là người ngoài, chuyện này chắc không liên quan gì đến tôi nhỉ?”  

 

Mị Lan thở dài: “Thật ra chuyện này cũng có liên quan đến lợi ích của vương phủ Vô Tương. Ngoài mặt, ba vị vương của Ẩn đảo rất hòa thuận nhưng thực tế cũng có tranh chấp lợi ích. Đại hội tuyển chọn nhân tài không chỉ chọn ra thiên kiêu mà còn là một cơ hội cá cược lớn”.  

 

Ngô Bình: “Cá cược?”  

 

Mị Lan: “Ừm, ba vị vương sẽ đặt cược lớn cho đệ tử mà mình phái đi, nếu thắng thì đương nhiên sẽ kiếm được rất nhiều, còn có thể có được bảo bối trong quốc khố. Nếu thua thì sẽ tổn thất nghiêm trọng”.  

 

Ngô Bình hứng thú: “Lẽ nào kỳ trước Vô Tương vương thua rồi sao?”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi