Cậu thiếu niên nuốt nốt miếng màn thầu rồi nói: “Thịt ngon ra phết”.
Đầu bếp đi tới rồi giơ tay sờ bụng cậu, tuy ăn nhiều như vậy, nhưng bụng cậu thiếu niên chẳng nhô lên tẹo nào, không biết đồ ăn đi đâu hết rồi?
Cậu thiếu niên lau miệng rồi đi ra sân, thấy các tiêu sư đang luyện công, cậu cũng cầm một thanh thương lên rồi múa. Vừa cầm thương lên, cậu đã thấy có một bộ thương thuật ảo diệu xuất hiện trong đầu mình.
Vù!
Advertisement
Thân thương chấn động, cậu lập tức múa ra chín đoá thương hoa, hình ảnh của chúng in trên không nhìn như thật.
Tất cả mọi người thấy thế đều sững sờ, Hồng Cương đi tới rồi cười nói: “Trương Quân, cậu còn biết cả thương thuật à?”
Advertisement
Cậu thiếu niên: “Một chút”.
Hồng Cương cười nói: “Liễu Ngũ, ông và Trương Quân thử vài chiêu đi cho tôi xem thực lực của cậu ấy”.
Một người đàn ông cao lớn khoảng hơn 50 tuổi và cao trên mét chín cầm thương bước ra, người này tên là Liễu Ngũ, là cao thủ dùng thương ở thành Lâm Thuỷ. Cây thương của ông ấy đừng càn quét hơn một trăm tên cướp, làm chúng phải gọi cha kêu mẹ.
“Nhóc, cậu múa thương trông đẹp đấy, nhưng vô dụng thôi, thương thuật không đơn giản thế đâu”, nói rồi, ông ta cầm thương lên rồi chĩa mũi thương về phía cậu thiếu niên.
Cây thương của cậu thiếu niên hơi ngắn và nhẹ, nhưng cậu không hề lo sợ, vì khi cậu cầm thương đã thấy rất tự tin, thậm chí cậu tin chắc mình có thể hạ Liễu Ngũ bằng một đường thương.
Nhưng đây chỉ là tỉ thí nên không được giết người, vì thế cậu lùi lại một bước rồi nói: “Mời!”
Cây thương trong tay Liễu Ngũ rung lên như một con rắn độc bò ra khỏi hang động rồi đâm về phía ngực của cậu thiếu niên.
Ngay khi ông ta tung chiêu, cậu thiếu niên đã cất bước rồi xuất thương, một nút áo của Liễu Ngũ đã bay mất.
Nút áo này làm bằng đồng nhưng mũi thương vừa chạm vào thì nó đã vỡ nát, Liễu Ngũ hét lên rồi lùi lại.
Cây thương của ông ta rơi xuống đất, ông ta cúi xuống nhìn ngực của mình, chiếc áo mất cúc nên phanh ra, để lộ một vết màu đỏ máu.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ngờ Liễu Ngũ không đỡ nổi một chiêu của cậu thiếu niên.
Liễu Ngũ ngẩn ra một lúc rồi hành lễ với cậu thiếu niên: “Cảm ơn cậu đã nương tay”.
Ông ta biết rõ, chỉ cần cậu thiếu niên mạnh tay hơn một chút thì mình đã chết rồi.
Cậu thiếu niên gật đầu: “Thương của ông thiếu linh hồn”.
Liễu Ngũ: “Thiếu linh hồn ư? Ý cậu là thương ý à?”
Cậu thiếu niên: “Đại khái thế”.
Cậu thu thương lại rồi hất nó lên giá để vũ khí.