THẦN Y TRỞ LẠI

 Ngô Bình cảm ơn rồi đáp thẳng xuống quặng mỏ chỗ có Lạc Trường Sinh. Môi trường bên dưới quặng mỏ này rất tệ, các thợ mỏ ăn uống, đi vệ sinh đều ở hết trong đây, mùi hôi thối nồng nặc, tuy có cửa thông gió nhưng mùi thối vẫn khiến người ta buồn nôn.  

 

Ngô Bình nín thở, đi một hồi rất lâu mới tìm được Lạc Trường Sinh, anh chỉ một tảng quặng nói với ông ta: "Vác cái này ra ngoài cho tôi".  

 

Lạc Trường Sinh bị giày vò trong này hơn nửa năm, người đã ngờ nghệch hẳn, ông ta khom người vác hai tảng quặng to bằng trái bí đao, từng bước đi ra ngoài.  

 

Advertisement

Ra bên ngoài, Umahijiri Gun sợ thối nên đứng đợi ở bên ngoài, anh ta cười nói: "Anh Inukai chỉ chọn được hai tảng thôi sao?"  

 

Ngô Bình cười nói: "Thần binh còn cần dùng những nguyên liệu khác nữa, thế nên không cần quá nhiều quặng sắt thần".  

 

Thế nên Umahijiri Gun hỏi anh muốn chế tạo thần binh gì, Ngô Bình ứng phó qua loa vài câu rồi nói: "Để người này vác quặng cho tôi đi, xong tôi sẽ cho người đưa ông ta trở lại".   

Advertisement

 

Tuy cảm thấy hành động của Ngô Bình rất thừa thải, hai tảng quặng thôi mà, để đâu không được, hoàn toàn không cần phải có người chuyên vận chuyển. Nhưng anh ta cũng hiểu, người như Inukai Shigeyoshi thích tỏ vẻ lớn lối, thích rêu rao, nên không nghĩ nhiều.  

 

"Anh Inukai, chỉ là một thợ mỏ thôi mà, không cần đưa về lại đâu, anh để ông ta ở lại làm người hầu luôn đi", Ngô Bình cười: "Vậy được, tôi không làm phiền anh Umahijiri nữa, hôm khác tôi lại đến thăm".  

 

Umahijiri Gun tiễn Ngô Bình tới hơn một trăm dặm mới quay trở về, anh ta rất vui, cảm thấy kết bạn được với Inukai Shigeyoshi là một vinh hạnh.  

 

Trên đường trở về, Ajizu tỏ vẻ kỳ lạ, nói: "Cậu cả đã thay đổi rất nhiều".  

 

Ngô Bình: "Đúng vậy, tôi đã thay đổi rất nhiều. Trong Thiên Vực, tôi đã nhìn thấy mình ở quá khứ và tương lai, tôi đã suy nghĩ rất nhiều".   

 

Ajizu kinh ngạc: "Cậu cả nhìn thấy được tương lai sao?"  

 

Ngô Bình: "Ừ, đó là một điều rất tuyệt vời, giúp ích rất nhiều cho tu vi của tôi".  

 

Ajizu cảm thán: "Tu vi của cậu cả lại sắp tăng vùn vụt rồi".   

 

Ngô Bình: "Ajizu, ông về trước đi, tôi phải đi làm vài việc".   

 

Ajizu: "Vâng".   

 

Sau khi Ajizu đi, Ngô Bình thu xe và sói trắng lại, đưa Lạc Trường Sinh và Hanami Tsukihime rời khỏi nơi này bằng độn thuật.  

 

Đến một nơi an toàn, Ngô Bình trở về hình dáng thật sự. Lúc Lạc Trường Sinh nhìn thấy Hanami Tsukihime thì đã biết Ngô Bình tới rồi, nhưng vẻ mặt của ông ta vẫn không thay đổi, cứ cúi gằm đầu.  

 

Mãi đến lúc này, ông ta mới thở phào: "Cậu chủ, là Hanami nói cậu tới cứu tôi à?"  

 

Ngô Bình gật đầu: "Lão Lạc, chắc thời gian qua ông chịu không ít cực khổ".   

 

Lạc Trường Sinh cười chua chát: "Tôi đã tuyệt vọng rồi, nếu không nhờ hôm đó tôi được Hanami bất ngờ truyền tin thì e rằng mãi mãi cũng không thoát được nơi đó".  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi