THẦN Y TRỞ LẠI

 Vân Tịch: “Chỉ cần anh chứng minh được mình có huyết mạch của hoàng tộc thì có thể cạnh tranh với hoàng tử”.  

 

Ngô Bình: “Anh chỉ sợ không có huyết mạch của hoàng tộc Đại Thương”.  

 

Vân Tịch cười nói: “Huyết mạch này có thể cải trang được, dẫu sao độ thuần khiết trong huyết mạch của mọi người cũng tương đương nhau, đây chỉ là một ngưỡng cửa trong việc tranh giành thân phận hoàng tử thôi”.  

 

“Hoàng tử mà em nói là sao?”, anh hỏi.  

Advertisement

 

“Chỉ cần có thể thông qua năm bài kiểm tra của Đại Thương thì mọi người đều có thể trở thành hoàng tử. Sau khi thành hoàng tử rồi thì có thể lôi kéo vài người rồi tự hình thành thế lực riêng. Sau này, nếu hoàng triều Đại Thương có thể hồi phục thì hoàng tử sẽ trở thành hoàng đế mới”.  

 

Ngô Bình: “Không phải chứ, huyết mạch của hoàng tộc phải có lưu truyền chính thống mới được chứ”.  

Advertisement

 

Vân Tịch lắc đầu: “Làm gì còn huyết mạch chính thống nữa anh, Đại Chu giết sạch rồi còn đâu, ai còn sống thì cũng chỉ là nhánh phụ”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Thế thì lo vụ làm hoàng tử trước, chúng ta có Thất Châu rồi, họ chẳng có lý gì mà không ủng hộ anh”.  

 

Vân Tịch: “Vân Thị sẽ ủng hộ anh đầu tiên, sau đó còn có thể tranh thủ ủng hộ của ba đại vương tộc và các quý tộc khác”.  

 

Ngô Bình: “Sau trận đánh này thì chắc ai ở Côn Luân cũng biết thực lực của chúng ta rồi”.  

 

Lúc này, Vân Tịch đưa cho Ngô Bình một viên đan dược rồi nói: “Anh uống đan dược này vào thì sẽ có huyết mạch Thương Hoàng”.  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Em lấy đâu ra thế?”  

 

Vân Tịch: “Em mua mất cả đống tiền đấy, em chuẩn bị từ lâu rồi nhưng nay mới có cơ hội dùng đến. Đấu tranh trong hoàng tộc gay gắt lắm, ai cũng muốn làm hoàng tử nên anh đến đó rồi thì đừng nhân từ với ai, cứ thẳng tay mà làm”.  

 

Ngô Bình: “Ừm, anh biết rồi”.  

 

Trong lúc bọn họ nói chuyện, đại quân của đế quốc Thần Võ đã tổn thất mất một phần ba, tinh thần của binh sĩ sa sút. Còn đại quân của Thất Châu thì thương vong rất ít.  

 

Thấy thế, đột nhiên có một ảo ảnh cao cả chục nghìn mét bay từ phía nước Thần Võ đến rồi tấn công đại quân của Thất Châu.  

 

Ngô Bình hừ lạnh nói: “To gan!”  

 

Anh bay lên cao rồi chém một đường kiếm, một tia sáng loé lên rồi chém về phía cổ của ảo ảnh.  

 

Ảo ảnh này không phải con người, mà giống một con vượn khổng lồ, nó gầm lên rồi giơ lá chắn lên đỡ.  

 

Cheng!  

 

Tấm lá chắn vỡ toang, còn đường kiếm của Ngô Bình đã chém nát tay của ảo ảnh, sau đó tiếp tục bổ đôi người nó ra.  

 

Một tiếng hét đau đớn vang lên, ảo ảnh đã biến mất.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi