Sau khi mở Linh Đài, Đường Tử Di ở lại đây tu luyện. Ngô Bình lại đến thành Thương Đế để hoàn thành nhiệm vụ lớn thứ ba.
Anh còn thiếu hai nhiệm vụ nếu muốn làm Hoàng đế, ngoại trừ nhiệm vụ lớn thứ ba, còn có một nhiệm vụ cuối cùng. Nhiệm vụ lớn thứ ba là tiến vào một không gian bí ẩn nào đó và giết một kẻ mạnh. Về việc kẻ mạnh này có lai lịch ra sao, Ngô Bình cũng không rõ.
Trở lại phủ Hoàng tử, Kỷ Nhược Phi và Linh Hy ra đón anh. Những ngày vừa qua, hai cô gái này đã cùng nhau cai quản.
Advertisement
“Huyền Bình, mấy ngày qua vừa xảy ra chút chuyện”, Linh Hy nói với vẻ nghiêm túc.
Ngô Bình rất điềm tĩnh: “Chuyện gì?”
Linh Hy đáp: “Trong bốn vương tộc lớn, có hai vương tộc đột nhiên nhờ cậy thế lực bán thần. Trong mười quý tộc lớn cũng có bốn nhà đã nương nhờ bán thần”.
Advertisement
Ngô Bình cười khẩy: “Đám rác rưởi này, cuối cùng cũng lộ diện rồi”.
Linh Hy hỏi: “Huyền Bình, chúng ta phải ứng phó thế nào đây?”
Ngô Bình đáp: “Đại lục Côn Luân chắc hẳn có một vị quan sát toàn cục, tôi sẽ tìm ra vị này”.
Linh Hy gật đầu: “Có lẽ có một vị Thần tộc như vậy, năng lực nhất định rất mạnh, không dễ đối phó”.
Ngô Bình nói: “Đi hoàn thành nhiệm vụ lớn thứ ba trước đã, sau đó tôi sẽ đích thân xử lý chuyện này”.
Chẳng bao lâu sau, các vị Hoàng lão đã đến. Dưới sự chứng kiến của họ, Ngô Bình đến trước một cánh cổng màu trắng bạc, cổng được xây ở lưng chừng một quả núi nhỏ.
Ân Chính Minh cất lời: “Điện hạ, lưng chừng núi có một không gian bí ẩn, kẻ mạnh bên trong vô cùng nguy hiểm, xin ngài hãy cẩn thận”.
Ngô Bình đáp: “Không sao. Đi đây”. Ngay cả Xích Tùng Tử mà anh còn đánh được, còn dễ dàng chiến thắng thi yêu, có kẻ mạnh nào đáng sợ hơn bọn họ kia chứ?
Tiến vào cổng, anh đột nhiên rơi xuống. Anh cảm thấy mình rơi cả chục nghìn mét rồi đột ngột lơ lửng giữa không trung, chậm rãi đáp xuống.
Đây là một không gian tối tăm, ánh sáng vô cùng mờ mịt, xung quanh tràn ngập tà khí.
Ngô Bình nheo mắt lại, nhìn thấy một cái bóng đen áp sát mặt đất, đang lao đến gần mình như tia chớp.
“Ầm!”
Anh giẫm chân xuống đất, bỗng nghe thấy một tiếng rít gào, bóng đen nọ đột nhiên phồng to ra, biến thành một con rắn khổng lồ. Trong nháy mắt, nó đã quấn quanh người Ngô Bình rồi siết thật chặt.
Ngô Bình lạnh lùng hừ mũi, dùng hai cánh tay hất con rắn ra, đồng thời đấm mạnh vào đầu nó.
Rắn lại gào lên thảm thiết. Nó tiếp đất thật nhanh, biến thành một sinh vật hình người cường tráng, có ba đầu sáu tay. Sinh vật hình người này có trình độ võ học cực kỳ cao, trong chớp mắt đã tung ra vài trăm cú đấm, đánh đến mức khiến Ngô Bình phải lùi lại mấy bước liền.