Nghiêm Hi Bản nói: “Thánh Nhân, đây là Hầu Quan Văn, ngày xưa từng là Bán Thánh”.
Ngô Bình nhìn Hầu Quan Văn trong lồng thì ngạc nhiên phát hiện hắn đã hoàn toàn ma hoá, không chỉ thần hồn ma hoá, mà cơ thể cũng vậy. Nếu cái lồng này không được phù chú trấn áp thì hắn đã thoát được rồi.
Lục Phù: “Thánh Nhân, Hầu Quan Văn có hồi phục lại được không?”
Advertisement
Ngô Bình thở dài nói: “Anh ta có phải bán thánh đâu, rõ là một ma đầu mà”.
Nhóm Lục Phù kinh ngạc khi nghe thấy vậy.
Trương Viên: “Thánh Nhân, sao Hầu Quan Văn lại thành ma đầu được? Ngày xưa, cậu ấy có tư chất tốt lắm”.
Advertisement
Ngô Bình: “Ma và Thánh chỉ cách nhau một ranh giới rất nhỏ, có nhiều người không thể thành Thánh, nên đã chọn làm Ma”.
“Ha ha…”
Quái nhân trong lồng đột nhiên bật cười: “500 năm rồi mới có một Thánh Nhân xuất hiện, tốt lắm, ăn thịt cậu xong là tôi sẽ thành Chân Ma!”
Trong tiếng cười của hắn, cái lồng chợt nóng lên rồi nung hoá, ngay sau đó đã biến mất, ma đầu kia đi thẳng về phía Ngô Bình.
Nhóm Nghiêm Hi Bản kinh hãi rồi hét lớn: “Hầu Quan Văn, cậu làm gì thế hả? Mau tỉnh lại đi”.
Ngô Bình híp mắt nói: “Rõ ràng anh có thể ra ngoài, tại sao phải chờ đến tận hôm nay?”
Ma đầu cười u ám nói: “Tại sao tôi phải ra ngoài? Ở đây có đám ngốc này cung cấp tài nguyên, quan trọng hơn là ở đây có đủ ma khí củng cố tu vi cho tôi”.
“Ma khí!”, Nghiêm Hi Bản biến sắc mặt nói: “Cậu mở Ma Thiên Động rồi ư?”
Ngô Bình hỏi: “Ma Thiên Động là gì?”
Nghiêm Hi Bản giậm chân nói: “Là lý do mà ngày xưa ba Đại Thánh đã xây dựng Tam Thánh Môn ở đây, trong giếng Ma Thiên phong ấn rất nhiều ma khí, ba vị Đại Thánh đã xây Tam Thánh Môn ở đây để phòng có người nhảy xuống giếng. Sau đó lệnh cho người đời sau phải trông coi giếng cẩn thận, không được cho bất cứ ai lại gần”.
Ngô Bình cau mày, vì anh đã nhìn thấy bên dưới cái lồng này khoảng hơn một nghìn mét có một địa động, tại đây có một miệng giếng, cái nắp đã được mở ra, ma khí cuồn cuộn tích tụ.
“Rõ ràng các người đã biết hắn bị nhập ma mà vẫn nhốt ở nơi có giếng Ma Thiên, sợ quá trình ma hoá của hắn chậm quá hay gì?”, Ngô Bình quở trách.
Ba người kia đều cười trừ, Lục Phù nói: “Thánh Nhân, trên giếng vốn có một đại trận, chúng tôi định mượn đại trận đó làm giảm ma khí của Hầu Quan Văn, ai ngờ cậu ta lại phá được đại trận rồi mở giếng Ma Thiên. Trời ơi! Chúng tôi thành tội đồ thiên cổ rồi”.
Ngô Bình trầm giọng nói: “Mọi người ra ngoài đi”.
Ba người kia đưa mắt nhìn nhau, họ không thể so với Thánh Nhân được, nhưng họ là chủ của Tam Thánh Môn thì phải chịu trách nhiệm với việc này, Lục Phù nói: “Thánh Nhân, dù chúng tôi phải chết ở đây thì cũng không để ma đầu này thoát ra ngoài”.