THẦN Y TRỞ LẠI

 Đường Thiên Tuyệt: “Chúng ta đã tìm thấy thông tin về mẹ ruột của cháu rồi”.  

 

Đường Băng Vân run lên: “Có tin về mẹ ruột cháu ư?”  

 

Đường Thiên Tuyệt gật đầu rồi cười nói: “Thật ra ông luôn cho người đi tìm, khoảng nửa tháng trước, một đệ tử của Đường Môn đã tình cờ nghe thấy có người nhắc đến cái tên Hàn Thúc Nguyệt. Cậu ấy ghi nhớ rồi hỏi lại thì biết người tên Hàn Thúc Nguyệt này từng là một trưởng lão của Băng Nguyệt Tông. Biết tin xong, ông đã đích thân đi hỏi để xác minh thân phận, đó chính là Hàn Thúc Nguyệt - mẹ ruột của cháu”.  

 

Advertisement

Mắt Đường Băng Vân đỏ hoe: “Mẹ cháu sống có tốt không ạ?”  

 

Đường Thiên Tuyệt thở dài: “Cũng không tốt lắm, Hàn Thúc Nguyệt chỉ là một trưởng lão cấp thấp của Băng Nguyệt Tông, không có địa vị gì cả, hình như còn bị các trưởng lão khác chèn ép. Lần trước, ông cho người đi hỏi dò thì biết mẹ cháu đang bị thương”.  

 

Đường Băng Vân lập tức lo lắng nói: “Cháu phải đi gặp mẹ”.  

Advertisement

 

Ngô Bình vội nói: “Băng Vân, đừng gấp gáp, em vừa về thì nên ở lại một lát, rồi anh sẽ đi cùng em”.  

 

Đường Băng Vân biết mình đi sớm hay muộn thì cũng thế nên nói: “Vâng”.  

 

Ở đây còn có không ít bạn bè của Ngô Bình, anh lấy ít đan dược ra chia cho mọi người, tiện thể chỉ dẫn cho nhóm Đường Huyền tu luyện.  

 

Hàn huyên xong, Ngô Bình nói với Đường Thiên Tuyệt: “Ông ơi, cháu định sắc phong ông làm Đường Vương, sau đó vạch một khu vực cho ông. Từ nay trở đi, thành viên của Đường Thị sẽ mãi mãi ở đây”.  

 

Đường Thiên Tuyệt mừng rỡ nói: “Cảm ơn bệ hạ!”  

 

Ngô Bình nói: “Ông đừng khách sáo với cháu thế”.  

 

Người của Đường Môn đều rất vui mừng, chỉ cần có người có đất thì chắc chắn họ sẽ lớn mạnh.  

 

Khác với tâm trạng vui vẻ của mọi người, Đường Băng Vân chỉ nghĩ đến Hàn Thúc Nguyệt nên cô ấy cứ nhìn Ngô Bình liên tục.  

 

Cuối cùng, Ngô Bình đứng dậy nói: “Giờ cháu phải đi có việc với Băng Vân rồi, lát sẽ về ngồi chơi với mọi người sau”.  

 

Dứt lời, họ cưỡi độn quang đến Băng Nguyệt Tông.  

 

Băng Nguyệt Tông là một môn phái hạng ba, nằm ở biên giới nước Long và đế quốc Thiên Võ. Lúc này, Ngô Bình và Đường Băng Vân đã đứng trước cổng môn phái.  

 

Khí tức của Ngô Bình rất mạnh, đệ tử gác cổng ngạc nhiên rồi cung kính nói: “Xin hỏi anh tìm ai ạ?”  

 

Anh cười đáp: “Phiền vào báo với tông chủ của các người là có cung chủ Lý Huyền Bình của Côn Luân Kiếm Cung đến gặp”.  

 

Đệ tử kia vội vào thông báo ngay, ngay sau đó đã có một tu sĩ trung niên béo tròn đi ra, nói đúng hơn thì phải là chạy ra rồi lễ phép nói: “Tiểu nhân tham kiến hoàng đế Thiên Võ”.  

 

Băng Nguyệt Tông nằm giữa nước Long và Thiên Võ nên không dám đắc tội với bên nào. Nghe nói cung chủ của Côn Luân Kiếm Cung đồng thời cũng là hoàng đế của Thiên Võ đế thì kinh hồn bạt vía, thậm chí còn chưa kịp đi giày đã chạy ra luôn.  

 

Ngô Bình nhìn xuống chân ông ấy rồi cười nói: “Khách sáo rồi, xin hỏi đại danh của tông chủ?”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi