THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình nhân cơ hội đánh thêm ba phát, Huyền Lực Thần Vương phát ra tiếng hét thảm thiết, gã ta gào lên: “Rốt cuộc ngươi là ai?”  

 

“Cũng sắp chết rồi, hỏi nhiều như thế làm gì?”  

 

Nói xong, anh đi tới đánh tiếp mấy phát, sau đó khống chế Huyền Lực Thần Vương, đồng thời lấy mấy cái hũ ra, bắt đầu lấy máu.  

 

Ý thức của Huyền Lực Thần Vương đã mơ hồ, hoàn toàn không thể phản kháng, gã ta cảm thấy máu của mình rất nhanh đã bị lấy sạch.  

Advertisement

 

Lấy được hàng nghìn cân Thần huyết xong, Ngô Bình lẩm bẩm nói: “Cứ lấy nhiều như này thôi nhỉ, để nó sống một khoảng thời gian nữa rồi lấy máu tiếp”.  

 

Máu của Thần Vương có thể dùng để luyện chế đan dược, bồi dưỡng thần huyết của binh lính. Huyền Lực Thần Vương này có thực lực rất mạnh, dùng máu của gã ta luyện đan, vậy thì tốt quá rồi.  

Advertisement

 

Lấy máu xong, anh vất Huyền Lực Thần Vương vào trong Động Thiên của mình, tạm thời trấn áp lại.  

 

Từ đầu đến cuối chưa đầy mười lăm phút, Ngô Bình đã quay trở lại Hoàng cung của Đông Hải. Nhìn thấy anh bình an trở về, Thanh Linh Đào mừng rỡ cười nói: “Thánh Nhân đã đánh bại Huyền Lực Thần Vương rồi sao?”  

 

Ngô Bình: “Bị tôi đánh bay rồi, còn lấy chút máu của hắn nữa”.  

 

Thanh Linh Đào cười ha ha: “Đã quá! Nhân tộc chúng ta đã lâu không được mạnh như vậy rồi, nỗi khó chịu trong lòng tôi cuối cùng cũng được trút ra một nửa”.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi có chuyện muốn thương lượng với Thanh Quốc Chủ”.  

 

Thanh Linh Đào: “Thánh Nhân, mời nói”.  

 

Ngô Bình: “Trên đường tôi tới đây, phát hiện tài nguyên dưới biển vô cùng phong phú, tài nguyên khoáng sản còn nhiều hơn cả lục địa”.  

 

Thanh Linh Đào nói: “Đúng là như vậy, tài nguyên khoáng sản dưới biển nhiều hơn mấy chục lần so với lục địa”.  

 

Ngô Bình: “Vùng đất mà nước Đông Hải đang chiếm ở lục địa, sau này sẽ do Đế Quốc Thiên Võ quản lý, ông thấy thế nào?”  

 

Thanh Linh Đào cười nói: “Như thế thì tốt. Những lục địa này cũng chẳng có giá trị gì đối với nước Đông Hải chúng tôi”.  

 

Ngô Bình: “Khu vực này chỉ dùng để giao lưu buôn bán giữa Đế Quốc Thiên Võ và nước ông. Sau này thương nhân của nước Đông Hải có thể tự do ra vào buôn bán”.

Thanh Linh Đào cười nói: "Thật ra chúng tôi cũng muốn làm ăn trên đất liền, nhưng rất khó để hai bên tin tưởng lẫn nhau. Nếu Thánh Nhân thúc đẩy được chuyện này, chắc chắn sẽ là điều tốt đối với nhân dân hai bên biển cả và đất liền!”  

 

Lúc này, Ngô Bình bảo Thanh Linh Đào mang bản đồ tới. Theo quan sát của anh, đại quân của Thanh Linh Đào đã đẩy vào khoảng ba nghìn dặm tính từ đường ven biển phía Tây, bên trong dài chừng mười lăm nghìn.  

 

Ngô Bình vẽ vài nét trên địa đồ, đặt tên cho khu vực này là tỉnh Đông Hải với bảy quận trực thuộc.   

 

Sau khi thưởng thức rượu ngon dưới biển xong, Ngô Bình trở về đất liền. Trên đất liền, một số đại thần và võ tướng của đế quốc Thiên Võ đã sớm nhận được mệnh lệnh của anh, thành lập hành cung tại duyên hải.  

 

Ngô Bình bước vào hành cung, treo địa đồ lên rồi nói: "Sau này nơi đây sẽ là tỉnh Đông Hải. Trước tiên, các ngươi cần ổn định lòng dân, để dân chúng trở về nơi ở của mình”.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi