THẦN Y TRỞ LẠI

 Liễu Chí Mưu nói: “Công tử là Đan Vương đương thời, chuyện này có thể truyền bá rộng rãi một chút thông qua mạng Tiên”.  

 

Chỉ U gật đầu: “Đúng vậy. Đan Vương nhất phẩm, Tiên giới chỉ có một mình công tử. Mặt khác, chúng ta cũng phải mời một vài người có danh tiếng tham gia lễ khai trương”.  

 

Ngô Bình sờ sờ cằm: “Mời khách sao? Người như thế nào mới tính là có danh tiếng?”  

 

Advertisement

Chỉ U: “Ví dụ như, quan lớn nhất phẩm của Tiên Đình thì tính là nhân vật tai to mặt lớn có danh tiếng”.  

 

Ngô Bình suy nghĩ một lúc: “Vương Mẫu có tính không?”  

 

Chỉ U ngẩn cả người: “Vương Mẫu, tất nhiên là nhân vật siêu nổi tiếng rồi”.  

Advertisement

 

Anh dừng một lúc rồi lại nói: “Thiên Soái cũng có thể mời tới”.  

 

Chỉ U và Liễu Chí Mưu nhìn nhau, hai người họ đều nhìn thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.  

 

“Công tử còn biết Thiên Soái sao? Đó đương nhiên cũng là nhân vật lớn!”  

 

Ngô Bình nói: “Khai trương có thể lùi lại vài ngày, tôi phải suy nghĩ thật kỹ, ngẫm xem phải mời những người nào”.

Mấy người Ngô Bình đang bàn bạc chuyện khai trương cũng như chiến lược kinh doanh thì đột nhiên có một đám người xông vào, một tên mập mặt đen lạnh lùng hỏi: “Các người là ai? Sao lại ở trong cửa hàng của tôi?”  

 

Ngô Bình giật mình, hỏi: “Anh nói đây là cửa hàng của anh sao?”  

 

Tên mập mặt đen cười nhạt: “Nhảm nhí, đương nhiên là của tôi rồi. Đây là giấy tờ nhà”. Hắn ta vừa nói vừa lấy ra một tờ giấy màu vàng kim.  

 

Ngô Bình nhìn lướt qua, đúng thật là giấy tờ nhà. Anh lập tức hiểu ra mình đã bị người ta lừa.  

 

Chỉ U cũng hiểu ra, nói: “Công tử, e rằng chúng ta đã bị người ta lừa rồi”.  

 

Ngô Bình nói: “Trước đây tôi đã ký hợp đồng thuê với người ta, hắn ta cũng lấy giấy tờ nhà ra, giờ anh cũng có một bản giấy tờ nhà, rốt cuộc ai trong các anh mới là chủ nhà đây? Chắc không phải hợp tác với nhau lừa tôi đấy chứ?”  

 

Liễu Chí Mưu nói: “Tôi nghe nói Đế Đô có một nhóm người chuyên dùng cách này để lừa người khác, chắc chắn người trước đó cùng một bọn với hắn ta. Trên giấy tờ đất của Đế Đô có con dấu riêng, vốn không thể nào làm giả được”.  

 

Tên mập mặt đen tối sầm mặt: “Tôi là kẻ lừa đảo sao? Anh có bằng chứng không? Bây giờ hãy cút ra khỏi cửa hàng của tôi ngay, nếu không cậu đây sẽ báo quan đấy. Nếu để quan sai đến thì các người đều sẽ phải ngồi tù”.  

 

Ngô Bình cười: “Thật không ngờ ở Đế Đô Tiên Đình mà cũng có thể gặp phải chuyện này, thú vị”.  

 

Tên mập mặt đen sờ bụng, cười lạnh lùng, nói: “Bớt nói nhảm với cậu đây đi, cút”.  

 

“Qùy xuống”.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi