THẦN Y TRỞ LẠI

 Ngô Bình cười nói: "Trà này rất ngon, nhưng công đoạn sao trà vẫn thiếu chút gì đó, tôi dùng phương pháp đứng pha để bù đắp chút khuyết thiếu này".  

 

Cô Minh rất ngạc nhiên, cô ta hỏi La Khởi Vân: "Những gì anh ta nói có đúng không?"  

 

La Khởi Vân gật đầu: "Những gì công tử nói là sự thật. Công tử, tôi vẫn chưa biết tên của anh?"  

 

Ngô Bình nói: "Lý Đức Tài".  

Advertisement

 

La Khởi Vân nói: "Anh Lý, anh có thể nói chỉ cho tôi biết khuyết điểm trong quá trình sao trà không?"  

 

Ngô Bình liền nói ra suy đoán của mình: "Khi cô sao loại trà này, chắc hẳn trong lòng có chút oán hờn, sự oán hờn này đã thấm vào lá trà, khiến nó không còn tinh khiết nữa".  

 

Advertisement

La Khởi Vân nghe thấy điều này thì đột nhiên hiểu ra: "Đúng vậy! Sau khi nghe công tử nói, tôi mới chợt hiểu ra! Khi đó, tôi thực sự đang oán trách về cuộc hôn nhân do cha mẹ sắp đặt!"  

 

Cô Minh giật mình và nói: "Khởi Vân, cô không muốn lấy anh trai tôi sao?"  

 

La Khởi Vân nhẹ nhàng nói: "Anh cô và tôi không thích hợp".  

 

Cô Minh khẽ thở dài nói: "Tôi còn tưởng rằng cô sẽ thích anh ấy, nhưng bố tôi đã dẫn người tới cầu hôn, chuyện này..."  

 

La Khởi Vân: "Minh Lam, hôm nay đừng đề cập đến chuyện này".  

 

Tu sĩ bị trúng độc kia cũng nhấp một ngụm trà, nhưng vừa nhấp một ngụm liền cảm thấy mùi khó ngửi, tu sĩ liền nhổ nước trà ra, tức giận nói: "Đây là trà gì vậy?"  

 

Ngô Bình liếc hắn: "Đan độc khiến vị giác của anh khác với người bình thường, bây giờ anh uống gì cũng có mùi hôi, không tin thì cứ uống thử nước lọc".  

 

Người đàn ông uống một hớp nước mát, quả nhiên có mùi hôi thối nhàn nhạt, hắn không khỏi cảm thấy tuyệt vọng, nói: "Xem ra tình hình của tôi sau này sẽ càng ngày càng tệ!"  

 

Liễu Chí Mưu hỏi: "Công tử, có cách nào để giúp hắn không?"  

 

Cùng là một thầy luyện đan, Liễu Chí Mưu cảm thấy đồng cảm với tu sĩ, bởi vì hắn rất có thể sẽ bị đan độc quấy nhiễu trong tương lai.  

 

Ngô Bình: "Tôi có thể loại bỏ đan độc của hắn, nhưng nếu muốn chữa khỏi và không bao giờ tái phát thì phải luyện đan theo yêu cầu của tôi mỗi ngày".  

 

Thầy luyện đan đó hai mắt sáng lên: "Công tử bằng lòng giúp tôi sao?"  

 

Liễu Chí Mưu: "Không nghe công tử nói sao? Về sau nhất định phải  luyện chế đan dược theo yêu cầu, có thể làm được không?"  

 

Cô Minh nhíu mày: "Các người đúng là ngang ngược, để một đại sư luyện đan bốn sao luyện đan cho các người, thế mà cũng nghĩ ra được!"  

 

Nghe được lời này, thầy luyện đan không khỏi nhíu mày, nói: "Cô Minh, đây là chuyện của tôi, xin đừng nhiều lời".  

 

Cô Minh vô cùng tức giận, nói: "Tôi chỉ đang nghĩ cho anh thôi".  

 

Thầy luyện đan đó lạnh nhạt nói: "Tôi biết tôi cần thứ gì, hơn nữa có thể đi theo một bậc thầy luyện đan như công tử là vinh hạnh của tôi".  

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi