THẦN Y TRỞ LẠI

 Lục gia cười nói: “Đại Thánh, chúng ta không cần khách khí với nhau, ở nhà tôi xếp thứ sáu, hơn Đại Thánh vài tuổi, nếu không chê thì cứ gọi tôi một tiếng Lục gia, gọi anh xưng em”.  

 

Lục gia này rõ ràng là muốn làm quen. Vung tay không đánh người vui cười, Ngô Bình nói: “Nếu Lục gia đã nói như vậy thì em cung kính không bằng tuân mệnh, em là Lý Huyền Bình, hân hạnh được gặp Lục gia”.  

 

Lục gia này tên là Tô Diệc Hùng, là một người con khá tài giỏi của đại lão gia, hắn cười nói: “Các vị tiền bối cao nhân ở đây thì tôi cũng không làm phiền nữa, đổi hôm khác anh lại đến làm phiền cậu em vậy”.  

 

Nói vài câu, Tô Diệc Hùng đã chào tạm biệt.  

Advertisement

 

Phiêu Miểu: “Có hơi kỳ lạ, Tô Diệc Hùng người này ngoài mặt khách khí, thực ra trong lòng lại rất cao ngạo. Lúc trước hắn từng gặp sư tôn, cũng không khách sáo đến vậy, hôm nay lại rất khách khí với Huyền Bình, hơn nữa trông còn rất thật lòng”.  

 

Lão tổ Huyền Đô lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là vì có chuyện cần nhờ vả rồi. Ta nghe nói, thời gian trước cậu ta bị người ta cướp mất một lô đan dược, tổn thất rất nhiều. Hắn đã nhận tiền cọc người ta, nếu đến hạn mà không giao được đan dược, thì phải bồi thường gấp mười lần”.  

 

Advertisement

Ngô Bình nghe vậy cũng khá thú vị, bèn hỏi: “Là người nào mà lớn gan như vậy, còn dám đặt quy tắc với Lục gia?”  

 

Lão tổ Huyền Đô: “Lai lịch của đối phương cũng rất lớn, là con trai của một vị cao thủ Kỷ Nguyên, vừa thành lập một tông môn, cần một lượng lớn đan dược. Tô Diệc Hùng nhận đơn hàng này, vốn dĩ có thể kiếm được một khoản lớn, nào ngờ đan dược lại bị mất. Nếu chuyện này mà không xử lý tốt, thì cả nhà họ Diệc hắn cũng phải táng gia bại sản”.  

 

Ngô Bình: “Nghiêm trọng vậy sao? Một lô đan dược thôi mà, nếu Đại Thiên Tôn ra mặt, cũng tìm ra dễ dàng”.  

 

Lão tổ Huyền Đô: “Hiện tại Đại Thiên Tôn không có ở đây, đi đâu thì không ai biết, vì thế hiện tại không ai có thể giúp được cậu ta”.  

 

Phiêu Miểu: “Đồ đệ thấy có vẻ như kẻ nào đó đã gài bẫy sẵn Tô Diệc Hùng”.  

 

Lão tổ Huyền Đồ: “Chắc chắn là vậy”.  

 

Ngô Bình: “Sư tổ, nếu Tô Diệc Hùng này nhờ vả con, con nên giúp hay không?”  

 

Lão tổ Huyền Đô: “Nếu con giúp cậu ta thì đồng nghĩa phá hủy chuyện lớn của chủ mưu đứng sau, người dám gài bẫy Tô Diệc Hùng như vậy, chắc chắn lai lịch không nhỏ, rất có khả năng có liên quan đến vị cao thủ Kỷ Nguyên kia”.  

 

Nhắc đến cao thủ Kỷ Nguyên, Ngô Bình hói: “Thực lực cao thủ Kỷ Nguyên, có lẽ là trên Đạo Tôn?”  

 

Vương Mẫu: “Cao thủ Kỷ Nguyên, có một tiêu chuẩn chuyên dùng để phân chia thực lực, trong đó cao thủ Nhị Kỷ là yếu nhất, lên trên là cao thủ Tam Kỷ, cao thủ Tứ Kỷ”.  

 

Ngô Bình: “Vương Mẫu, nói như vậy thì lịch sử của Kỷ Nguyên càng lâu thì thực lực sẽ càng mạnh?”  

 

Vương Mẫu cười nói: “Cũng gần như vậy, nhưng cũng chưa chắc hoàn toàn. Mỗi khi trải qua một kỷ nguyên, trong thân thể những cao thủ này sẽ hình thành một ấn ký kỷ nguyên, ấn ký này có thể tăng cường thực lực của bọn họ, hơn nữa mỗi khi tăng thêm một ấn ký kỷ nguyên, thực lực có thể tăng gấp bội. Ví dụ, cao thủ Nhị Kỷ ở trước mặt cao thủ Tứ Kỷ, thì cao thủ Tứ Kỷ gần như là nghiền nát những cấp khác”.  

 

Ngô Bình rất kinh ngạc: “Nói vậy thì thực lực của cao thủ Thập Kỷ, là gấp hai trăm lần cao thủ Nhị Kỷ?”  

 

Vương Mẫu nói: “Đây là với trạng thái bình thường, đương nhiên cũng có cao thủ Kỷ Nguyên phá vỡ ấn ký kỷ nguyên, trở thành cao thủ Siêu Kỷ Nguyên. Chỉ là, cao thủ Siêu Kỷ Nguyên vạn người mới có một, số lượng cực kỳ ít”.  

 

Ngô Bình: “Không biết khắp thiên hạ có bao nhiêu cao thủ Kỷ Nguyên?”  

 

Vương Mẫu: “Cái đó thì không nói rõ được. Một vài cao thủ Kỷ Nguyên ở ngoài vũ trụ thỉnh thoảng sẽ vào vũ trụ chúng ta. Cao thủ Kỷ Nguyên của chúng ta, cũng có khả năng đi đến vũ trụ khác trải qua kiếp nạn Kỷ Nguyên, đạt được ấn ký kỷ nguyên”.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi