THẦN Y TRỞ LẠI

Các yêu đang chuẩn bị ra tay thì trong lãnh thổ của hoàng triều Thiên Hành, một ngọn núi cao mọc từ đất bằng, xuyên thẳng qua các tầng mây!  

 

Trên đỉnh núi đột nhiên xuất hiện hai chữ, “Huyền Nguyên”!  

 

Hai chữ này toả ra Thánh uy kinh người, phóng thẳng lên trời, khiến Yêu thần kia kinh ngạc.  

 

“Ở đây có Đại Thánh!”, Yêu thần trầm giọng.  

Advertisement

 

Ngô Bình buông đũa, thờ ơ bảo: “Các ngươi đến từ đâu thì về đó đi. Nhỡ để ta ra tay đánh chết các ngươi thì không hay đâu”.  

 

Yêu thần lạnh lùng hừ giọng: “Anh là Đại Thánh thì sao chứ? Yêu thần này sợ anh chắc?”  

Advertisement

 

Ngô Bình đáp: “Nếu không phục, có thể đấu một trận”.  

 

Lặng im hồi lâu, Yêu thần nói: “Anh là Đại Thánh của Nhân tộc, tôi nể mặt anh”. Dứt lời, Yêu thần cùng thuộc hạ liền biến mất. Tai hoạ của nước Thiên Hành đã được Ngô Bình xoá bỏ bằng một câu nói như thế.  

 

Ăn cơm xong, Ngô Bình đứng dậy về hậu cung. Đi được nửa đường, anh đột nhiên đứng lại, ra là vừa nhận được tin từ cổ Luyện Kim. Cổ Luyện Kim nói nó đã phá giải khối lập phương bí mật, nhưng hiện nay có chút mất kiểm soát, cần anh lập tức qua đó một chuyến.  

 

Trước đây anh từng lấy thiên thạch sắt và một ít kim mẫu, tiện thể bảo cổ Luyện Kim giúp anh nghiên cứu về khối lập phương.  

 

Vừa nhận được tin, anh lập tức đến Cổ Giới.  

 

Lúc này, cổ Luyện Kim đang đau đớn nằm trong động, cơ thể phát ra ánh sáng bảy màu.  

 

Ngô Bình đột nhiên xuất hiện trước mặt nó, hỏi ngay: “Cổ Luyện Kim, sao vậy?”  

 

Cổ Luyện Kim đáp: “Anh đến rồi, mau đem nó đi!”  

 

Ngô Bình quan sát kỹ hơn, bên trong động thiên của cổ Luyện Kim, khối lập phương bí mật đã được gỡ ra, biến thành một cánh cổng. Cánh cổng này giải phóng năng lượng rất khủng khiếp, trong cửa có ánh sáng sáu màu đang dâng trào.  

 

Anh vươn tay chộp lấy, đặt cánh cổng ra trước mặt mình. Ngô Bình cảm thấy sau cánh cổng này hình như liên kết với một vũ trụ lớn mạnh và bí ẩn. Vũ trụ này rõ ràng không giống vũ trụ anh đang ở. Ngoài ra, bên cạnh cánh cổng còn có mười hai phù văn, dường như tượng trưng cho điều gì đó.  

 

Anh vừa áp chế cánh cổng vừa cười hỏi: “Cổ Luyện Kim, sao ngươi phá giải được vậy?”  

 

Cổ Luyện Kim đáp: “Nó làm bằng kim loại, chỉ cần có kim loại là tôi phá giải được thôi”.  

 

Ngô Bình nói: “Làm tốt lắm. Ta sẽ mang cánh cổng này đi”.  

 

Cổ Luyện Kim bảo: “Ừm, để lại thì tôi cũng không trấn áp nổi”.  

 

Ngô Bình cất cổng vào, đoạn chỉ tay vào người cổ Luyện Kim, một luồng Thánh ý truyền vào cơ thể nó. Toàn thân nó run lên: “Đây là?”  

 

Ngô Bình đáp: “Ta đã để lại một luồng sức mạnh trong cơ thể ngươi. Sau này khi ngươi gặp nguy hiểm, ta sẽ xuất hiện cứu ngươi một lần”.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi