THẦN Y TRỞ LẠI

Hôm nay, khi đang tu luyện Thái Nhất Hoàng Cực Kinh, Ngô Bình chợt cảm thấy gì đó nên lấy chí bảo của tộc Đạp Thiên là Đạp Thiên Chi Ngấn ra.  

 

Ngày trước, anh chỉ nhìn một cái đã thấy chóng mặt. Với thực lực và tư chất lúc trước Ngô Bình chưa thể hoàn toàn lĩnh ngộ nó được. Nhưng bây giờ, chẳng những anh có thể nhìn được, mà còn cảm nhận được sự tuyệt diệu của nó.  

 

Loáng cái đã ba ngày trôi qua, bức tranh trên tảng đá đột nhiên sống lại, nó bay ra ngoài rồi mở rộng trên không trung và hoá thành một bức tranh cuốn khổng lồ. Trong bức tranh này có một sinh nhìn khá giống người đang làm động động tác rất lạ. Động tác này rất phức tạp, Ngô Bình vừa nhìn đã thấy toàn thân bứt dứt, chỉ muốn quay đi ngay.  

 

Advertisement

Nhưng cuối cùng anh vẫn cố nhìn tiếp và ghi nhớ động tác ấy vào trong đầu, động tác của sinh linh này được thực hiện trên không, chắc tộc Đạp Thiên đã lĩnh ngộ được động tác này rồi sáng tạo ra công pháp của mình.  

 

Ngô Bình kinh ngạc nói: “Tộc Đạp Thiên chỉ lĩnh ngộ một động tác mà có thể sáng tạo ra công pháp mạnh mẽ, nếu mình lĩnh ngộ hết thì sẽ mạnh đến đâu nhỉ?”  

 

Rắc!  

Advertisement

 

Cục gạch đột nhiên nứt ra, bức tranh trên không biến mất. Điều này chứng tỏ sau khi Ngô Bình ghi nhớ hết nội dung của bức tranh thì nó sẽ không tồn tại nữa.  

 

Thời gian sau đó, Ngô Bình tập trung cảm nhận động tác này, loáng cái đã nửa tháng.  

 

Trong thời gian này, một nghìn thiên tài của Hận Thiên Cốc đã được anh giáo hoá, giờ họ đã trở thành thánh đồ. Hơn nữa, ai nấy cũng đã lột xác cả về tư chất lẫn thực lực.  

 

Tất cả bọn họ đều một lòng trung thành với Ngô Bình và tôn anh làm chủ.  

 

Ngô Bình: “Bắt đầu từ bây giờ, mọi người sẽ là thành viên của cấm quân”.  

 

Sau đó, anh đã dẫn họ về hoàng cung.  

 

Đường Băng Vân đang là thống lĩnh cấm quân, nắm trong tay cả mấy trăm nghìn quân lính, hơn nữa ai cũng tài giỏi và có lực chiến đấu rất mạnh.  

 

Cách đây không lâu, Ngô Bình đã cho Đường Băng Vân truyền thừa của Thánh Vương, cô ấy luôn chăm chỉ tu luyện, cuối cùng cũng đột phá cảnh giới Thánh Vương rồi.  

 

Lần này gặp lại, Ngô Bình có thể thấy rõ sức mạnh vừa mạnh vừa quen thuộc trên người Đường Băng Vân, anh cười nói: “Băng Vân, cuối cùng em cũng đột phá rồi!”

Đường Băng Vân cười, nói: “Cảm giác có được thực lực mạnh thật tuyệt”.  

 

Ngô Bình: “Một nghìn người này sẽ gia nhập cấm quân của em”.  

 

Đường Băng Vân liếc mắt nhìn sơ rồi cho người sắp xếp cho những người đó. Sau đó, cô ấy ôm lấy Ngô Bình, nói: “Lần này đến đừng đi nữa, ở lại với em vài ngày”.  

 

Cô ấy và Ngô Bình, một người là đại thánh nam, một người là thánh vương nữ nên cực kỳ thu hút đối phương, vì vậy mỗi lần gặp nhau, dù có thế nào thì Đường Băng Vân cũng không thể để anh đi được.  

 

Ngô Bình cười, nói: “Ừ, anh sẽ ở lại thêm mấy ngày, cùng em sinh một thánh nhân nho nhỏ được không?”  

 

Ba ngày liền Ngô Bình vẫn chưa thể ra khỏi phòng của Đường Băng Vân, đến khi anh ra ngoài thì tay chân đều bủn rủn, nếu không phải vì Đường Tử Di có việc cần tìm mình thì chắc anh còn phải bị quấn lấy Đường Băng Vân thêm mấy ngày nữa.  

 

Trong đại điện Đường Tử Di ở, Khả Nhi đang ngồi bên bàn luyện chữ, bên cạnh là cùng kỳ.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi