THẦN Y TRỞ LẠI

 Ngô Bình đáp: “Hà Sở Sở là người của tôi, sao lại bảo không liên quan đến tôi cơ chứ? Ngoài ra, tôi cũng chẳng quan tâm đến Ôn hầu gì đó. Nếu các vị cứ u mê không tỉnh ngộ thì chỉ hại chủ tử nhà mình thôi”.  

 

Người nọ cười khẩy: “Ôn hầu là một trong Ngũ hầu Thượng Thanh, địa vị siêu phàm, được Thượng Thanh Thiên sắc phong. Cậu có thể đắc tội được sao?”  

 

Nghe đối phương nói thế, Ngô Bình hơi bất ngờ, do Thượng Thanh Thiên sắc phong?  

 

Lúc này, Hà Hi Niên lên tiếng: “Công tử, Thượng Thanh Thiên là một sinh linh cực kỳ mạnh của đại thế giới Thượng Thanh, ban đầu chỉ là sinh linh hỗn mang, sau này định cư ở đại thế giới Thượng Thanh, tự xưng Thượng Thanh Thiên. Thượng Thanh Thiên này mở một phủ Thượng Thanh Thiên, sắc phong Tam vương Ngũ hầu Cửu công. Ôn hầu là một trong Ngũ hầu, vì là người của Thượng Thanh Thiê nên không ai dám động vào cả”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nói: “Ra là có một Thượng Thanh Thiên nữa, chẳng trách lại hống hách đến vậy”.  

 

Người nọ cười khẩy: “Thế nào, giờ đã biết thân phận của Ôn hầu chưa?”  

 

Advertisement

Ngô Bình đáp: “Biết rồi. Các người mau cút đi, trong vòng ba giây, nếu như còn chưa đi, giết bất luận tội!”  

 

Thấy anh biết thân phận rồi mà vẫn không đổi thái độ, đối phương nổi giận: “Thật láo xược!”  

 

“Ba”, Ngô Bình bắt đầu đếm.  

 

“Nên biết rằng đắc tội Ôn hầu, cậu sẽ chết không có chỗ chôn thân!”  

 

“Hai”, anh đếm tiếp, không hề dừng lại.  

 

“Thực lực của Ôn hầu có thể sánh với Đạo Tôn. Cậu nghĩ mình là đối thủ của Đạo Tôn ư?”  

 

“Một”, đếm đến đây, Ngô Bình phất tay phải, một luồng sát quang loé lên, đầu của mười hai tu sĩ đồng loạt bay ra, máu tươi văng tung toé.  

 

Anh vừa thực hiện trong một trong những tuyệt học kỷ nguyên, những người kia còn chẳng có lấy một cơ hội tránh đòn.  

 

Mười hai thi thể rơi xuống đất, người nhà họ Hà vô cùng bàng hoàng. Nên biết rằng mười hai người này đều là kẻ mạnh cấp Đạo Quân, thế mà lại chết dễ dàng như vậy ư?  

 

Hà Hi Niên vội vã mời Ngô Bình trở lại đại sảnh: “Công tử, giết chết người của Ôn hầu, đối phương chắc chắn sẽ không để yên”.  

 

Ngô Bình hờ hững đáp: “Nếu bọn họ dám đến đây, tôi sẽ khiến họ một đi không trở lại”.  

 

Hà Hi Niên nghĩ bụng, đã đi đến bước này rồi, cũng chỉ đành làm vậy.  

 

Ngô Bình hỏi ông ấy: “Thượng Thanh Thiên mà ông nhắc đến ban nãy là người mạnh nhất đại thế giới Thượng Thanh à?”  

 

Hà Hi Niên đáp: “Nói là người mạnh nhất thì còn phải tranh luận, song những người mạnh nhất thì chỉ có năm vị thôi, một vị là lão tổ nhà họ Thiên, một vị là Thượng Thanh Thiên, ba vị còn lại đều là những sự tồn tại lớn mạnh, thế lực nhỏ như chúng tôi hoàn toàn không thể động vào”.  

 

Ngô Bình nói: “Mấy ngày tới, tôi sẽ ở phủ nhà ông, chờ đối phương ra tay”.  

 

Hà Hi Niên cả mừng: “Cảm ơn sự bảo vệ của công tử. Từ nay về sau, nhà họ Hà chúng tôi sẽ xem công tử là chủ công!”  

 

Thấy Ngô Bình muốn ở lại nơi này, chín mươi tám người đẹp còn lại đều cảm hâm mộ vô cùng.  

 

Một cô gái bỗng nhiên khóc nấc lên, lập tức khiến Ngô Bình chú ý. Anh bước đến hỏi: “Sao cô lại khóc?”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi