Ngô Bình: “Hoả Vân đạo hữu, đây chỉ là chuyện nhỏ”.
Hoả Vân Đạo Tôn gật đầu nói: “Đại Thánh, trong Hoả Vân Giới này còn có truyền thừa cao minh hơn. Chỉ là tư chất tôi có hạn nên không thể lĩnh ngộ. Tư chất của Đại Thánh vượt xa tôi, nói không chừng có thể thu hoạch được gì đó”.
Ngô Bình cười đáp: “Đây là địa bàn của đạo hữu, làm vậy hình như không hay lắm thì phải”.
Advertisement
Hoả Vân Đạo Tôn khẽ thở dài đáp: “Thực không dám giấu, gần đây tôi có linh cảm đại nạn sắp ập xuống, chỉ e không thể vượt qua Vô Sinh kiếp lần này”.
Vô Sinh kiếp là kiếp nạn mà tu sĩ cảnh giới Đạo Tôn phải trải qua. Kiếp nạn này cực kì nguy hiểm, chỉ có khoảng hai mươi phần trăm tu sĩ có thể vượt qua. Tám mươi phần trăm còn lại không chết thì tàn phế! Thậm chí còn mất hết tu vi!
Ngô Bình: “Đạo hữu chắc chắn là không thể vượt qua sao?”
Advertisement
Hoả Vân Đạo Tôn gật đầu: “Cảm giác của tôi rất rõ ràng, lần này chắc chắn không thể qua khỏi. Cho nên, tôi hy vọng có người giúp mình. Đại Thánh có được thành tựu như ngày hôm nay, chắc chắn tư chất và khí vận vượt xa tôi. Hy vọng đến lúc đó Đại Thánh có thể giúp đỡ tôi”.
Ngô Bình: “Tôi không hiểu rõ về Vô Sinh kiếp, chỉ sợ là không giúp được nhiều”.
Hoả Vân Đạo Tôn: “Cho nên tôi hy vọng Đại Thánh có thể ở lại Hoả Vân Giới để tăng cường tu vi, đạt được truyền thừa mạnh hơn. Như vậy Đại Thánh sẽ giúp được tôi”.
Ngô Bình cười đáp: “Tại sao đạo hữu lại nhận định rằng tôi chắc chắn sẽ có được truyền thừa?”
Hoả Vân Đạo Tôn: “Vì cậu là Đại Thánh! Trở thành Đại Thánh trong thời đại này thì cả tư chất và khí vận của cậu phải là đỉnh cao!”
Ngô Bình đáp: “Nếu đạo hữu đã tin tưởng như vậy thì tôi cũng sẽ thử một lần”.
Hỏa Vân Đạo Tôn cũng vui mừng khôn xiết: "Đa tạ Đại Thánh!"
Lúc này, Ngô Bình đưa Kiều Nô và Phạm Ly đến sảnh. Sau đó anh bắt đầu điều trị vết thương cho Phạm Ly. Y thuật của anh rất cao minh nên chẳng mấy chốc đã chữa khỏi cho Phạm Ly.
Phạm Ly quỳ xuống cảm ơn Ngô Bình.
“Cô về nhà trước đi”.
Kiều Nô nói: "Công tử, sau khi sắp xếp ổn thoả cho phụ thân, em sẽ quay lại hầu hạ công tử".
Ngô Bình cười đáp: "Không cần đâu, cô cứ ở nhà chăm sóc ông ấy là được”.
Kiều Nô lắc đầu: "Đời này ân tình của công tử, em chỉ có thể lấy thân báo đáp. Kiều Nô nhất định sẽ quay trở lại”.
Sau khi hai bố con họ rời đi, Hỏa Vân Đạo Tôn đưa Ngô Bình đến tận vùng biên giới của Hoả Vân Giới mà ông ấy đã mở ra. Vùng biên giới này được ngăn cách với không gian còn lại bởi một bức tường pha lê màu đỏ vô cùng chắc chắn. Trước đó, Hoả Vân Đạo Tôn đã thử đủ mọi cách, nhưng chưa bao giờ phá được bức tường pha lê đó.
Ngô Bình đi một vòng xung quanh và phát hiện rằng nơi đó đều được bao quanh bởi bức tường pha lê loại này. Nơi mà Hoả Vân Đạo Tôn mở ra chắc hẳn chỉ là một khu vực của Hoả Vân Giới.