"Phải, đây là cuộc chiến giữa rồng và hổ. Thật khó để phán đoán ai sẽ thắng”.
"Bất luận mạnh như thế nào đi nữa thì vẫn chỉ là con người thôi. Nghe nói, Hỗn Độn thần hầu khi xưa đã từng chém chết một vị Chân Hoàng”.
Mọi người bàn tán rất nhiều, có người cược cho tiểu vương gia, có người cược cho Ngô Bình.
Tiểu vương gia cười ha ha, chắp tay hướng về phía Ngô Bình, nói: "Tôi tên là Hỗn Lãnh”.
Advertisement
Ngô Bình: "Lý Huyền Bình, xin được chỉ giáo".
Tiểu vương gia gật đầu: “Tôi nghe nói anh cùng Ôn Hầu và Tề Vương đánh cược năm nghìn tỷ tiền Thượng Thanh?”
Ngô Bình: "Đúng vậy”.
Advertisement
Tiểu vương gia hỏi: “Anh còn tiền không?”
Ngô Bình cười hỏi: "Sao thế, anh cũng muốn cược với tôi sao?"
Tiểu vương gia: "Bố cho tôi rất nhiều tiền tiêu vặt, tổng cộng lại có hơn một trăm nghìn tỷ tệ, tôi muốn cược với anh".
Ngô Bình: "Đương nhiên là được”.
Hỗn Lãnh rất cao hứng: "Thật sao? Vậy tôi đánh cược với anh mười lăm nghìn tỷ tiền Thượng Thanh”.
Ngô Bình: "Được. Nếu như anh đánh bại tôi, tôi sẽ cho anh thêm mười lăm nghìn tỷ tiền Thượng Thanh”.
Nghe nói Ngô Bình đánh cược, đôi mắt xinh đẹp của Kim Song Nhi sáng lên, hỏi: "Huyền Bình, anh cược bao nhiêu?"
Ngô Bình: "Tổng cộng sáu mươi lăm nghìn tỷ tiền Thượng Thanh”.
Kim Song Nhi vui vẻ cười nói: "Chồng à, anh kiếm được tiền, nhất định phải chia cho em nhé”.
Vương Mẫu cũng bất lực nhìn đứa con gái này, từ nhỏ đã mê tiền, lớn lên càng tệ hơn.
Ngô Bình cười đáp: "Được rồi. Anh sẽ đem về cho em mười lăm nghìn tỷ".
Kim Song Nhi vui mừng khôn xiết: "Chồng à, anh thật là tốt!"
Vương Mẫu ho khan một tiếng: "Song Nhi, đừng nói linh tinh trước mặt nhiều người như vậy".
Kim Song Nhi cười "hi hi" nói mình biết rồi, nhưng lại chạy tới bên cạnh Liễu thần hỏi: "Dì Lưu, dì có biết mẹ con không?"
Liễu thần cười nói: "Hai kỷ nguyên trước, mẫu thân của con đã vang danh giang hồ rồi, chúng ta có gặp nhau một lần”.
Kim Song Nhi nói: "Vậy dì quen Huyền Bình như thế nào?"
Họ đang trò chuyện thì Ngô Bình và Hỗn Lãnh đã động thủ.
Sức mạnh của Hỗn Lãnh dường như là vô tận. Anh ta đánh một quyền mà hư không sụp đổ, phía sau xuất hiện một cái hố đen lớn, tựa hồ có thể nuốt chửng vạn vật.