THẦN Y TRỞ LẠI

 Đại trưởng lão gật đầu: “Có thể”.  

 

Lục Nguyên Uy vô cùng cảm kích, nói: “Đa tạ công tử không trách tội!”  

 

Đại trưởng lão: “Tôi đã cho người sắp xếp một sân viện, tạm thời cậu cứ ở đó. Lục Nguyên Uy, cậu đi dọn dẹp phòng trước đi, thiếu gì thì cứ bổ sung thêm, tất cả mọi thứ phải dùng đồ tốt nhất”.  

 

Lục Nguyên Uy: “Vâng!”  

Advertisement

 

Nói chuyện mấy câu, Ngô Bình về khách sạn gặp Truy Điện trước, anh muốn đưa Truy Điện vào ở trong Ngũ Đế Môn.  

 

Khi anh quay lại khách sạn, Truy Điện đã đứng trước phòng đợi anh rồi, lưng ngựa còn mang theo hành lý và đồ đạc của bọn họ.  

Advertisement

 

Anh bất giác cười nói: “Truy Điện, ngươi đã chuẩn bị trước rồi sao?”  

 

Truy Điện: “Hôm qua đã chuẩn bị rồi, đợi cậu cả một ngày rồi, cũng may cậu vẫn quay về”.  

 

Ngô Bình: “Đang lo lắng ta sao?”  

 

Truy Điện khịt mũi: “Đúng vậy, nhỡ đâu cậu chết rồi, tìm ai trả tiền tôi chứ?”  

 

Ngô Bình đảo mắt: “Đúng là mê tiền”.  

 

Sau đó anh nhớ đến gì đó: “Truy Điện, ta đã trở thành đệ tử của Ngũ Đế Môn rồi, hiện tại ngươi nên nói bí mật của mình được rồi chứ?”  

 

Truy Điện nói: “Vốn nghĩ cậu không có cơ hội biết rồi, không ngờ cậu thật sự làm được đến bước này”.  

 

Ngô Bình: “Đừng vòng vo nữa, mau nói đi”.  

 

Truy Điện: “Thật ra với tư chất của tôi, sớm đã có thể đột phá lên trên rồi. Nhưng tôi biết, tôi không làm được, cho nên tôi lựa chọn trở thành người luân hồi”.  

 

Ngô Bình: “Đợi đã. Người luân hồi gì?”  

 

Truy Điện: “Người luân hồi là một trường hợp đặc biệt của thế giới này, thuộc vào lỗi của quy tắc. Vì một vài nguyên do chưa rõ, tôi có được thân thể bất tử. Mỗi khi chết đi, sẽ sống lại ở một nơi nào đó”.  

 

Ngô Bình trừng lớn mắt: “Lợi hại! Vậy ngươi cứ làm một con ngựa vậy sao?”  

 

Truy Điện: “Đương nhiên không phải. Mỗi lần sống lại, hình dạng của tôi đều khác nhau, nhưng đa phần đều là Nhân tộc, thi thoảng sẽ thành Ma tộc, Vu tộc, Yêu tộc”.  

 

Ngô Bình rất hiếu kỳ, hỏi nó: “Ngươi sống lại bao nhiêu lần rồi?”  

 

Truy Điện thở dài: “Chưa đến mười vạn, nhưng cũng chừng tám vạn lần rồi, ản thân tôi cũng không nhớ rõ nữa”.  

 

Ngô Bình như bừng tỉnh nói: “Chẳng trách ở nơi nào ngươi cũng có thức ăn dự trữ, thì ra là do sống quá lâu rồi”.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi