THẦN Y TRỞ LẠI

 Bá Thế lên tiếng: “Chúng tôi có thể đồng ý với điều kiện của cậu. Nhưng nếu cậu đã không có hứng thú trở thành người quyết sách, vậy thì dứt khoát đừng tham gia đại hội người mới lần này nữa. Nếu cậu không tham gia, năm thế lực chúng tôi sẽ thể hiện thành ý như nhau”.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi tham gia đại hội người mới vì động Nhân Cực”.  

 

Bá Thế bảo: “Chuyện này chúng tôi có thể quyết định, mời cậu vào động Nhân Cực, cậu ở lại bao lâu cũng không thành vấn đề”.  

 

Advertisement

Ngô Bình cho hay: “Phần thưởng của đại hội người mới cũng rất hậu hĩnh”.  

 

Một người khác liền cất lời: “Chỉ cần cậu không tham gia đại hội người mới nữa, chúng tôi có thể thưởng gấp đôi!”  

 

Advertisement

Ngô Bình bật cười: “Xem ra các vị đều là người thông minh. Được, chúng ta nhất trí với nhau như thế đi”.  

 

Dứt lời, anh trở về viện, ba người kia cũng đi liên hệ với hai thế lực còn lại.  

 

Chưa đầy nửa giờ, năm người lại đến tìm Ngô Bình. Hai bên thống nhất điều kiện thêm lần nữa, họ cũng mang phần thưởng nhiều gấp đôi phần thưởng đại hội người mới đưa cho Ngô Bình.  

 

Sau đó Bá Thế dẫn đường cho Ngô Bình đến động Nhân Cực. Động Nhân Cực này do năm thế lực lớn cử người cùng trông coi. Ngoại trừ người đạt hạng nhất của đại hội người mới, chỉ có những nhân vật đỉnh cấp như họ hoặc thân truyền dòng chính mới có cơ hội vào động Nhân Cực khám phá.  

 

Động Nhân Cực nằm ở lưng chừng một ngọn núi lớn. Khi đi đến, Ngô Bình nhìn thấy tuyết phủ dày trước cửa hang động, tựa như đã lâu lắm rồi không có ai đến đây.  

 

Anh hỏi: “Bá Thế, ông biết bao nhiêu về động Nhân Cực?”  

 

Bá Thế nói: “Những sự tồn tại hàng đầu trong lịch sử Nhân tộc đều có thu hoạch trong động Nhân Cực. Năm xưa tôi cũng từng vào đó, tiếc là tư chất có hạn, thu hoạch không nhiều, nhưng cũng đủ giúp tôi tu luyện đến cảnh giới Thiên Đế”.  

 

Ngô Bình đáp: “Thế thì tôi càng phải đi một chuyến”.  

 

Dứt lời, anh đi thẳng vào động Nhân Cực.  

 

Anh vừa vào không lâu, những người có quyền quyết định của bốn thế lực còn lại đều đến nơi. Năm người quyết sách lạnh lùng nhìn vào cửa động. Bá Thế bảo: “Tôi đã nói mà, cậu ta chắc chắn sẽ vào trong. Động Nhân Cực có sức hút quá lớn đối với thiên kiêu như cậu ta, nhất định cậu ta sẽ vào khám phá thử”.  

 

Một người khác tiếp lời: “Động Nhân Cực luôn là chốn thập tử nhất sinh. Xưa nay chỉ có mười mấy người có thể bình yên ra khỏi đó. Tôi không tin cậu ta sẽ là một trong số đó”.  

 

Bá Thế nói: “Tốt nhất là cậu ta không bao giờ trở ra. Mà dù có ra cũng chẳng sao, chúng ta cùng lắm chỉ tổn thất một chút của cải thôi. Nếu có thể trở ra từ động Nhân Cực thì cậu ta chắc chắn sẽ trở về thế giới ban đầu của mình trong tương lai, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến chúng ta.  

 

Lúc này, Ngô Bình đã tiến vào động Nhân Cực. Động Nhân Cực này chỉ là một sơn động bình thường, có điều hang động rất rộng lớn, chẳng nhìn thấy được điểm cuối. Vách đá hai bên sơn động khắc hoạ đủ loại công pháp, bí thuật, truyền thừa, còn có một lượng lớn kinh nghiệm tu hành. Rất rõ ràng, mấy thứ này đến từ những người khác nhau, có người có cảnh giới thấp, có người thì cảnh giới cao, chằng chịt chi chít, nhìn qua không thấy được điểm cuối.  

 

Bắt đầu từ bức khắc hoạ đầu tiên, Ngô Bình xem rất kỹ, không bỏ qua chi tiết nào, rồi ghi nhớ vào lòng, từ từ tiêu hoá. Anh không vội vàng, xem cả công pháp do người có cảnh giới thấp hơn mình sáng tạo, đọc cả kinh nghiệm tu hành của người có cảnh giới cao hơn.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi