THẦN Y TRỞ LẠI

Khi họ vào bên trong cung điện thì xung quanh chợt phát sáng, có bốn bóng người cao lớn xuất hiên rồi nhìn chằm chằm vào Ngô Bình và tạo sức ép với anh.  

 

Song, Ngô Bình chỉ lắc người một cái đã trở nên vô cùng to lớn, khiến bốn người kia bỗng nhỏ bé trước mặt anh.  

 

Ngô Bình nhìn từ trên cao xuống, khí thế mạnh mẽ của anh khiến bốn cường giả kia phải dần khom lưng, sau đó ngoan ngoãn quỳ xuống đất.  

 

“Các người muốn gặp tôi?”, anh bình tĩnh hỏi.  

 

Advertisement

Bốn người kia vốn định thị uy với Ngô Bình, ai dè anh lại mạnh quá nên ai nấy đều tái mặt, một người trong đó nói: “Đại sư Lý, cậu còn nhớ Khương Hoa Dương không?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Ông chính là bố của Khương Hoa Dương, ông nội của Khương Ngọc Lương?”  

 

“Đúng vậy”, người đàn ông vội nói, ông ta không muốn tiếp tục quỳ dưới đất nữa.  

 

Advertisement

Nhưng Ngô Bình không cho ông ta được như ý, anh cười nói: “Ra là lão tổ nhà họ Khương, ha ha, tu vi của ông cũng khá đấy”.  

 

Người đàn ông: “Tiểu nhân là Khương Thiên Lan”.  

 

Ngô Bình: “Khương Thiên Lan, các ông nhốt Hoshi ở đâu?”  

 

Khương Thiên Lan vội đáp: “Thưa đại sư, cô ấy ở đằng sau, chúng tôi tiếp đãi cẩn thận, mục đích là mong được gặp đại sư”.  

 

Ngô Bình: “Thế à? Ông muốn gặp tôi hả?”  

 

“Không, là Khương Hoa Dương”.  

 

Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Ông chính là thượng thần Huyền Thiên à?”  

 

Khương Thiên Lan: “Đúng, người ngoài thường gọi tại hạ như vậy”.  

 

Ngô Bình: “Ba người kia là Tam Thượng Thần của Đông Doanh đấy hả?”  

 

Khương Thiên Lan: “Dạ, chúng tôi là đồng môn”.  

 

“Sư phụ của các người là Vô Thượng Thần hả?”  

 

Khương Thiên Lan: “Vâng, sư phụ chúng tôi cũng đang ở gần đây”.  

 

Ngô Bình: “Dẫn tôi đi gặp người đó”.  

 

Ngô Bình không có hứng thú với mấy người này, anh muốn đi gặp Vô Thượng Thần kia.  

 

Khương Thiên Lan tỏ vẻ khó xử, nhưng sau khi nhìn Ngô Bình thì vội nói: “Sư phụ đang bế quan nên để ngày mai được không ạ?”  

 

Ngô Bình: “Được”.  

 

Lúc này, Hoshi đã được dẫn đến. Nhìn thấy Ngô Bình, cô ấy mừng rỡ rồi chào: “Chủ nhân”.  

 

Ngô Bình: “Hoshi, họ không làm gì cô chứ?”  

 

Hoshi lắc đầu: “Vâng ạ”.  

 

Ngô Bình: “Dẫn tôi đi gặp Sanamoba”.  

 

Chuyện hôm nay bắt nguồn từ Sanamoba nên đương nhiên anh phải đi gặp cô ấy.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi