Lời vừa dứt, miệng của người để ria đột nhiên ngậm chặt lại như bị dán keo vậy, làm cách nào cũng không mở ra được. Người để ria hoảng sợ, muốn kêu gào nhưng lại chẳng thể thốt ra âm thanh, đau đớn ngồi phịch xuống đất.
Vũ Văn Kỳ híp mắt: “Trò vặt vãnh!”
Dứt lời, ông ta bèn vươn tay phải về phía Ngô Bình. Một bàn tay màu tím xuất hiện, mười hai loại sát khí cuộn trào trên lòng bàn tay.
“Đại cầm nã thuật!”
Advertisement
Vũ Văn Kỳ sử dụng thánh thuật với uy lực rất lớn, chỉ có Đại Thánh mới thực hiện được. Bàn tay tử quang vừa chộp tới đã bị tiên quang hộ thân của Ngô Bình chặn lại, ông ta không thể bắt được anh, hai bên rơi vào thế giằng co.
“Thánh thuật của ông quá tầm thường. Để tôi cho ông thấy, thế nào là thánh thuật thật sự!”
Advertisement
Nói xong, anh giơ cánh tay phải lên, duỗi một ngón tay ra rồi đè Vũ Văn Kỳ xuống. Dấu vân tay màu vàng kim xuất hiện giữa không trung, to như đại thụ, mang theo gió và sấm, “ầm ầm” trấn áp Vũ Văn Kỳ.
Thánh thuật mà Ngô Bình sử dụng được tạo ra bằng cách kết hợp áo thuật và tiên thuật nhân đạo, tên là Nhất Chỉ Trấn Càn Khôn.
Vũ Văn Kỳ bị khoá chặt bởi một luồng sức mạnh cuồn cuộn, ý thức cũng không thể hoạt động, chỉ biết hoảng sợ nhìn ngón tay trong không trung càng ngày càng gần, cuối cùng ấn lên mặt mình.
“Bùm!”
Một tiếng động lớn vang lên, cơ thể của Vũ Văn Kỳ chìm xuống đất, thành hình chữ “Đại”, giữa lông mày xuất hiện một dấu vân tay rất rõ.
Ông ta giãy giụa định đứng dậy, nhưng cơ thể vừa cử động, đã nôn ra một lượng lớn mảnh vụn nội tạng. Chiêu này của Ngô Bình đã phế toàn bộ tu vi của Vũ Văn Kỳ. Bây giờ ông ta đã trở thành một người bình thường bị thương nặng.
“Tại sao không giết tôi?”, không đứng dậy được, Vũ Văn Kỳ chỉ đành nằm im, hỏi Ngô Bình với ánh mắt tuyệt vọng.
Ngô Bình đáp: “Nhà Vũ Văn Kỳ các người đã giết sạch họ Trần. Khổ chủ đang ở trước mặt ông. Dĩ nhiên tôi phải để dành mạng của ông cho cô ấy”.
Trần Nhược Nhàn đi đến trước mặt Vũ Văn Kỳ, giọng nói lạnh như băng: “Vũ Văn Kỳ, trước đây ông hại chết người nhà tôi chỉ vì rìu Hình Thiên?”
Vũ Văn Kỳ nở nụ cười thê lương: “Muốn ra tay thì nhanh lên đi. Tôi không muốn nói nhiều”.
Ngô Bình bảo: “Không đến lượt ông quyết định. Ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Nhược Nhàn”.
Lời này vừa dứt là phải làm theo ngay, Vũ Văn Kỳ không thể kháng cự: “Rìu Hình Thiên chỉ là một trong nhiều nguyên nhân thôi. Nguyên nhân lớn nhất là lão tổ nhà tôi bói được nhà họ Trần sẽ sản sinh ra một kẻ mạnh, mà kẻ này sẽ gây bất lợi cho nhà Vũ Văn”.
Trần Nhược Nhàn giận dữ hỏi: “Nên các người đã giết sạch nhà Trần chúng tôi?”
Vũ Văn Kỳ đáp: “Đáng tiếc, sau tất cả, chúng tôi vẫn sót mất cô. Bây giờ xem ra cô chính là kẻ sẽ gây bất lợi cho nhà Vũ Văn!”
Trần Nhược Nhàn hít một hơi sâu, rút bảo kiếm giắt bên hông ra, lẩm bẩm: “Bố, mẹ, các em, mọi người nay đã là vong linh trên trời, Nhược Nhàn trả thù cho mọi người rồi!”
Kiếm quang loé lên, đầu Vũ Văn Kỳ rơi xuống đất.
Giết xong Vũ Văn Kỳ, Trần Nhược Nhàn nói: “Anh à, bây giờ em sẽ đi tìm Vũ Văn Thanh!”