THẦN Y TRỞ LẠI

 Về tới nhà, Tiên Nhi đã lâu không gặp anh chị nên vội tìm họ chơi.  

 

Nhưng sau đó Ngô Bình phát hiện, bên ngoài Lý phủ, nơi vốn thuộc về nhà họ Lý bỗng xuất hiện rất nhiều người lạ, cửa hàng trên phố cũng đổi bảng hiệu. Thỉnh thoảng còn có vài lính gác đi tuần tra ngang qua.  

 

Anh tìm Đường Tử Di hỏi: “Tử Di, binh lính bên ngoài là lính của ai?”  

 

Advertisement

Đường Tử Di: “Còn ai vào đây, là đại đế trên trời kia chứ ai. Chúng em vừa đưa dân đi, trên trời lập tức phái tiên đốc gì đó tới thống trị chỗ này. Em còn định tìm anh thương lượng, khi nào chúng ta tới trên đảo?”  

 

Ngô Bình cũng muốn đưa cả nhà lên đảo vì để yên tĩnh nhưng nghe xong những lời này, giận không chỗ trút, anh cười lạnh: “Thằng ranh trên trời kia thật sự nghĩ anh chỉ là tượng đất, muốn nắn bóp sao cũng được à?”  

 

Đường Tử Di: “Huyền Bình, em thấy thôi đi, không đáng để chúng ta giận!”  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Việc này không thôi được. Nói đi, tiên đốc kia có từng vô lễ với Lý phủ không?”  

 

Người hầu bên cảnh lên tiếng: “Đâu chỉ vô lễ ạ, lính tuần tra thấy người của phủ chúng ta, không đánh thì là sỉ nhục, rõ ràng đang muốn gây sự. Hôm qua, cậu Tinh Kiếm ra ngoài cưỡi ngựa, chúng còn chặn đường đòi lấy ngựa nói không được cưỡi trên đường. May mà cậu Tinh Kiếm lợi hại, đánh chạy chúng, bằng không chắc phải chịu thiệt rồi”.  

 

Ngô Bình híp mắt: “Chúng dám đụng vào cả Tinh Kiếm sao?”  

 

Đường Tử Di: “Đám người kia thật sự không coi chúng ta ra gì. Hừ! Chẳng lẽ chúng không biết chúng ta từng là hoàng tộc Thiên Võ sao!”  

 

Ngô Bình không tỏ vẻ gì, gọi cùng kỳ ra.  

 

Thú giữ nhà có thực lực như cùng kỳ cũng sẽ tăng tu vi theo sự tăng tiến thực lực của anh. Hiện tại, ngay cả đại đạo tôn cũng không phải là đối thủ của cùng kỳ.  

 

Anh cưỡi cùng kỳ nghênh ngang ra phủ.  

 

Bên ngoài cửa chính, một đống rác rưởi chất đống, hiển nhiên chỗ này đã bị coi thành đống rác, mùi hôi ngút trời.  

 

Một vài người hầu Lý phủ đang định dọn dẹp, một đám người đứng xa xa hóng hớt, cười đùa chỉ trỏ.  

 

Ngô Bình nói: “Về đi, không cần dọn!”  

 

Đám người hầu lui xuống, Ngô Bình đi tới trước mặt đám người kia.  

 

“Nghe cho rõ đây, đường nào tới tiên doanh?”  

 

Mấy người kia liếc nhìn anh:“Mày là ai?”  

 

Ngô Bình: “Tôi là người Lý phủ”.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi