THẦN Y TRỞ LẠI

 Ngô Bình: “Điện Hồng Mông, Nữ Oa bây giờ đang ở đâu?”

Cô gái: “Bà ấy có mặt ở khắp mọi nơi, nhưng anh không nhìn thấy bà ấy, bởi vì tầng cấp sinh mạng các ngươi khác nhau. Giống như sinh linh thời không ba chiều sẽ không nhìn thấy sinh linh thời không bốn chiều. Anh ở trong mắt Nữ Oa cũng giống như một bức tranh trên tường, anh có thể tùy ý thay đổi nội dung trên tranh, còn anh ở ngoài tranh thì chỉ có thể để mặc an bài”.  

 

Ngô Bình nhíu mày: “Tôi thảm đến vậy sao?”  

 

“Không phải là thảm, dù sao người trong tranh cũng không biết bản thân mình là một bức tranh”.  

Advertisement

 

“Nhưng anh cũng không cần phải nản lòng, anh có thể đến được điện Hồng Mông, chứng tỏ anh cũng là người có may mắn, sau khi anh quay lại sẽ gặp được phúc lớn”.  

 

Ngô Bình: “Cảm ơn cô an ủi tôi”.  

 

Advertisement

Sau đó, anh dùng hết sức cảm nhận những thứ ở tầng ngoài cùng. Tuy bên ngoài chỉ là da lông, nhưng Ngô Bình vẫn rất khó lĩnh ngộ, anh chỉ có thể lĩnh ngộ một chút ít ỏi trong đó.  

 

Anh cũng không nản lòng vì chuyện này, dù sao, đạo lý cao thủ vũ trụ, chẳng lẽ anh lại không thể hiểu được sao?  

 

Anh ngồi xếp bằng trong điện Hồng Mông, không biết qua bao lâu, anh cảm thấy như đã trôi qua một vạn năm rồi, mới dần dần hiểu ra, thứ mà điện Hồng Mông tầng đầu tiên muốn nói cho anh là gì.  

 

Khi anh hiểu được đạo lý này, cô gái cười nói: “Anh có thể rời đi được rồi, chúc mừng anh, là nhân loại thứ ba được tiếp xúc với đại đạo Hồng Mông”.  

 

“Hai người kia là ai?”. Ngô Bình vừa mở lời thì người đã bị một luồng sức mạnh đánh bay đi.  

 

Cửa điện mở tung, anh bay ra ngoài.  

 

Bên ngoài cửa điện, đám người lãnh đạo Hạ ngây người, sao vừa mới vào đã ra rồi? Thì ra, từ khi Ngô Bình đi vào đại điện, đến khi anh bị đẩy ra chỉ mới qua ba phút mà thôi!  

 

Sau khi Ngô Bình đi ra, khí tức vô cùng mạnh mẽ, bốn vị lãnh đạo kinh ngạc, chẳng lẽ anh đoạt được rồi sao?  

 

Ngô Bình nói: “Các vị lãnh đạo, lúc tôi không ở đây, làm phiền các ông thay tôi quản lý tốt Doanh Tông”. Nói rồi anh lại rời khỏi Doanh Tông.  

 

Anh bước ra một bước đã quay về nhà, khôi phục lại dáng vẻ vốn có của mình.  

 

Anh vừa khôi phục, bức tượng Ngô Bình trong thời không thần bí kia lập tức tỏa ra ánh sáng.  

 

Mười vị Thần tộc xung quanh nó đều vui mừng, đồng loạt nói: “Hắn quay lại rồi!”  

 

Ngọn lửa sinh mệnh bùng cháy trên bức tượng, bọn họ lập tức niệm chú, tiếp tục thông qua bức tượng lại làm hại Ngô Bình.  

 

Thế nhưng bọn họ vừa bắt đầu niệm chú thì bức tượng bỗng tỏa sáng, một luồng sức mạnh nguyền rủa gấp trăm lần bọn họ bắn ngược lên thân họ, mười vị Thần tộc trong sân thét lớn một tiếng, thân thể đều nổ tung, chết ngay tại chỗ!  

 

Lúc này, Ngô Bình cảm nhận được trong lòng, lầm bầm nói: “Có người đang niệm chú hại mình?”  

 

Quay về nhà, anh liền thương lượng với người nhà, dời hoàng cung về Doanh Châu.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi