Người đó trông khoảng ngoài 40 tuổi, ông ta nói: “Đương nhiên, nhưng giá cao hơn giấy giả một chút”.
Ngô Bình: “Không sao, có phải giấy phép giả hay không thì tôi nhìn cái là biết ngay. Nếu ông dám bán cho tôi giấy giả thì tôi sẽ bắt ông đền gấp một trăm lần”.
Người đó ngẩn ra rồi nói: “Cậu chưa nhìn thấy giấy phép thật bao giờ thì sao phân biệt được?”
Ngô Bình: “Đó là chuyện của tôi”.
Advertisement
Người kia cười nói: “Thật ra giấy phép có ba loại, loại một thì không bị hạn chế về giới hạn khu vực, thích tìm ở đâu thì tìm”.
“Loại hai thì thì bị hạn chế phạm vi mà thời gian quy định là trong một năm, bắt đầu tính từ ngày đầu tiên khai phá. Loại ba thì có thời hạn nửa năm, hơn nữa chỉ được tìm kiếm trong phạm vi quy định. Nếu tôi đoán không nhầm thì Mạnh Vĩ sẽ đưa cho anh giấy phép loại ba”.
Advertisement
Ngô Bình hỏi ông ta: “Ông có giấy phép loại một không?”
Người kia cười nói: “Không, giấy loại một đã mất tích lâu rồi, giờ có tiền cũng không mua được. Nhưng tôi có giấy phép loại hai”.
Ngô Bình: “Bao nhiêu tiền?”
Người kia: “Đắt đấy, 20 nghìn tỷ”.
Ngô Bình: “Cho tôi xem trước được không?”
Người kia ngẫm nghĩ rồi lấy một tờ giấy ra, trên đó có chữ viết và rất nhiều ấn triện.
Tuy Ngô Bình chưa từng nhìn thấy giấy phép, nhưng anh vẫn phân biệt được đây là giấy phép thật nên hỏi: “Giảm giá được không?”
Người kia lắc đầu: “Giá này là rẻ nhất rồi, nếu cậu không tin tôi thì tôi có thể dẫn cậu đến cơ quan liên quan để kiểm tra thật giả”.
Diệp Băng Hi: “Thiên cung còn nhiều nơi chưa được khai phá không?”
Người kia cười nói: “Còn chứ, hiện giờ mọi người chỉ đang thấy một khu vực rất nhỏ thôi. Nơi này vốn thuộc thiên đình nên có nhiều nơi chưa thể khai phá lắm”.
Diệp Băng Hi: “Thế chứng tỏ những nơi dễ đều được khai phá hết rồi, chỉ còn lại nhưng nơi không ai khai phá được thôi, vì thế tờ giấy phép này của ông cũng không có nhiều giá trị đâu”.
Người kia: “Cô nói thế sao được, với người cần mà nói thì nó là vật vô giá”.
Diệp Băng Hi: “Tôi trả đúng 10 nghìn tỷ, nếu ông không đồng ý thì chúng tôi sẽ mua giấy của Mạnh Vĩ, dẫu sao việc tìm kiếm cũng khó, khu vực chỉ định hay không cũng như nhau cả thôi”.
Người kia thoáng do dự, hai bên tiếp tục bàn bạc về giá cả rồi chốt là 12 nghìn tỷ
Ngô Bình vừa cầm lấy giấy phép xong thì Mạnh Vĩ quay lại, anh ta nhìn người áo lam rồi biến sắc mặt nói: “Các hạ đừng tin người này”.
Ngô Bình: “Tôi có cách phán đoán của tôi, anh đã mang giấy phép đến chưa?”
Manh Vĩ lấy một tờ giấy ra, Ngô Bình nhìn lướt qua thì thấy hai tờ giấy có điểm khác nhau. Giấy phép của Mạnh Vĩ là cấp ba, khu vực khai phá đã được chỉ định, hơn nữa thời gian không được quá nửa năm.
Nhưng giấy của Mạnh Vĩ không phải là giả, chỉ là khác chút thôi, vì thế Ngô Bình vẫn mua với giá mà họ đã thoả thuận.