Việc phán đoán huyệt vị cần có kiến thức y học phong phú, Ngô Bình không cách nào dạy hết, chỉ có thể dạy một số điểm quan trọng. Chỉ cần chọc đứt ở những điểm đó thì chân khí sẽ không thể làm loạn nữa, từ đó sẽ dần dần bị khống chế.
Sau khi cột gỗ được làm ra, Hoàng Thù liền dùng thử. Dựa theo chỉ dẫn của Ngô Bình, ông ta lại chọc đứt đường đi của chân khí hỗn loạn, lần trải nghiệm này khiến ông ta càng thấy tin tưởng Ngô Bình hơn, tôn anh làm thần y.
Tối đó, Hoàng Thù mở tiệc linh đình, nhiệt tình tiếp đãi Ngô Bình, Tôn Lương Tài cũng ở lại bầu bạn.
Advertisement
Ngô Bình đến đây là để biết thêm tình hình bên ngoài, anh uống vài ly rồi hỏi: “Hoàng đại nhân từng ra ngoài trấn chưa?”
Nụ cười trên mặt Hoàng Thù biến mất, ông ta uống một ngụm rượu rồi nói: “Mười ba năm trước từng đi một lần, nhưng đi chưa được nửa dặm thì đã chạy về rồi”.
Tôn Lương Tài giật mình: “Ông Hoàng từng ra ngoài à?”
Advertisement
Hoàng Thù thở dài: “Tôi vừa mới ra khỏi trấn thì đã nhìn thấy một con quái vật, mắt đỏ, cao hơn tôi hai cái đầu, ẩn hiện trong bóng tối. Năm đó tôi vừa có luyện được khí cảm, gan to bằng trời nên không sợ cho lắm, ngược lại còn đuổi theo con quái vật đó”.
Ông ta nói đến đây thì ánh mắt thoáng vẻ sợ hãi, ông ta hít một hơi thật sâu rồi mới nói tiếp: “Tôi chưa đi được mấy bước thì bỗng dưng nó từ phía tảng đá bên cạnh nhảy ra, hất tôi văng ra xa”.
Ông ta vừa nói vừa xắn tay áo lên, trên vai phải có một vết cào màu đen, vùng da quanh vết thương cũng đều bầm đen.
Mắt Hoàng Thù sáng lên, ông ta nói: “Bỗng dưng sau lưng tôi có một kiếm khách xuất hiện, anh ta tiến về phía con quái vật, con quái vật phát ra âm thanh cổ quái rồi xông về phía kiếm khách. Tôi vẫn chưa nhìn rõ anh ta xuất chiêu thế nào, chỉ thấy kiếm quang lóe lên, đầu của con quái vật liền lăn xuống đất”.
“Anh ta nói với tôi một câu “Nếu không muốn chết thì hãy quay về” nên tôi không nghĩ gì nhiều, thậm chí còn không kịp cảm ơn mà chạy thục mạng về trấn lại. Đến khi tôi về đến trấn thì cả người đều ướt đẫm”.
Ngô Bình nghe Hoàng Thù kể xong thì nói: “Thực lực của vị kiếm khách đó mạnh thật, anh ta thuộc cảnh giới nào?”
Hoàng Thù: “Người ở nơi nhỏ bé này như chúng tôi hiểu biết rất ít về tu vi, chẳng hạn như tôi đây, cũng chỉ biết làm sao để luyện được chân khí, biết được mấy bộ quyền pháp mà thôi. Còn luyện khí xong phải làm sao nữa thì tôi cũng chỉ nghe nói”.
Ngô Bình: “Luyện khí xong có phải sẽ đến Luyện Thần không?”
Hoàng Thù: “Đội buôn có rất nhiều cao thủ, tôi từng hỏi họ, thường thì luyện khí xong sẽ đến Tôi Thể, nguyên thần, pháp sư. Trong đội buôn, cao thủ kỳ Tôi Thể là nhiều nhất, hơn nữa ít nhất phải có một cao thủ kỳ nguyên thần. Pháp sư thì khá hiếm, đời này tôi vẫn chưa từng gặp qua”.
Ngô Bình: “Trấn chúng ta có cao thủ kỳ Tôi Thể không?”
Hoàng Thù gật đầu: “Đương nhiên là có rồi, ở nhà tôi đó, có điều trước đây anh ta từng bị thương nên thực lực đã bị giảm sút”. Ông ta vừa nói vừa cho người mời cao thủ Tôi Thể đó đến.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên đến, ông ta rất cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, mặc chiếc yếm màu xám, bên hông đeo hai con dao ngắn cán vòng.
Hoàng Thù cười, nói: “Mã sư phụ, đây là Thần y Trương, vừa mới trị khỏi bệnh cho tôi”.
Sau đó lại giới thiệu với anh: “Cậu Trương, đây là sư phụ Mã Chiếm Anh, cao thủ Tôi Thể tầng ba”.
Hai bên khách sáo với nhau vài câu rồi Ngô Bình hỏi: “Mã sư phụ, cảnh giới Tôi Thể có mấy tầng?”