THẦN Y TRỞ LẠI

 Ngô Bình nhìn sinh linh Hồng Hoang là cô gái trong khối thuỷ tinh rồi lại nhìn viên đan dược, sau đó anh mỉm cười rồi đấm vỡ chiếc bình. Viên đan dược bay ra rồi lượn vòng quanh ngón tay anh. Tiếp đó, Ngô Bình đạp vỡ khối thuỷ tinh rồi điểm lên mi tâm cô gái.  

 

Sức mạnh sinh mệnh trong người cô gái đã được đánh thức, cô ấy mở mắt ra rồi chớp hàng mi dài. Sau đó có một luồng khí tức mạnh mẽ phóng ra, Ngô Bình cũng phải lùi lại vài bước.  

 

Cô gái có đôi mắt màu tím nhạt, làn da trắng ửng hồng, mái tóc dài màu vàng, vóc dáng nóng bỏng, dung nhan tuyệt sắc. Cô ấy đứng dậy rồi nhìn quanh, sau đó đột nhiên ôm chầm lấy Ngô Bình rồi nũng nịu: “Chủ nhân, bế bế”.  

 

Advertisement

Ngô Bình nghệt mặt ra, nhưng không thể từ chối, anh bế cô gái lên rồi hỏi: “Cô tên là gì?”  

 

Cô gái: “Chủ nhân, em là A Ly”.  

 

Ngô Bình: “A Ly, trước kia cô cũng trông thế này à?”  

Advertisement

 

A Ly lắc đầu: “Trước kia em to lắm, một bàn tay cũng có thể đánh vỡ cả tỷ vì sao. Nhưng về sau, em bị một lão già đánh bại và biến thành như bây giờ. Nhưng không sao, em thấy cũng được”.  

 

Ngô Bình hào hứng hỏi: “Lão già ấy là ai? Mạnh lắm à?”  

 

A Ly: “Đánh bại được A Ly thì đương nhiên là mạnh rồi, nhưng em không biết lão là ai”.

Thiên Tuyết Linh Kiều nói: “Huyền Bình, chúng ta đi tìm kiếm tiếp thôi. Chuyện của A Ly mình có thể vừa đi vừa hỏi mà”.  

 

A Ly nhìn về phía Thiên Tuyết Linh Kiều rồi chợt tỏ vẻ hung dữ: “Sinh linh này trông ngon đấy, chủ nhân, em muốn ăn cô ta”.  

 

Ngô Bình vội nói: “A Ly, đây là người phụ nữ của tôi, không ăn được”.  

 

A Ly: “Chủ nhân, cô ta là vợ của người ạ?”  

 

Ngô Bình: “Đúng vậy”.  

 

A Ly chợt bật cười hi hi rồi nhảy xuống, sau đó kéo tay của Thiên Tuyết Linh Kiều rồi nói: “Nữ chủ nhân, bế bế”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều tròn mắt, thầm nghĩ không biết sinh linh này bị chứng gì mà gặp ai cũng đòi bế như thế?  

 

Tuy nghĩ vậy, nhưng cô ấy vẫn bế A Ly lên. A Ly chỉ cao mét rưỡi nên dáng người rất nhỏ, nhưng bế lên lại rất nặng, suýt nữa làm gãy lưng của Thiên Tuyết Linh Kiều.  

 

Ngô Bình vội đỡ lấy A Ly rồi nói: “A Ly ngoan nào, đang ở ngoài thì phải tự đi, không được đòi bế”.  

 

“Vâng ạ”, A Ly nhảy xuống rồi nhảy tung tăng như một cô bé, nhìn thấy cái gì cũng đầy hiếu kỳ.  

 

Rời khỏi đó xong, A Ly vỗ nhẹ vào ngọn núi, một tiếng “uỳnh” vang lên, cả đỉnh Thiên Nguyệt đã sụp đổ, làm Ngô Bình sợ đến mức kéo A Ly và Thiên Tuyết Linh Kiều chạy thật nhanh về đường cũ.  

 

Sau đó, anh méo mặt nhìn A Ly rồi hỏi: “A Ly, cô là sinh linh Hỗn Mang đúng không? Thực lực của cô đã thuộc hàng mạnh trong các sinh linh chưa?”  

 

A Ly: “Cũng được ạ, dẫu sao em cũng không bị các sinh linh khác bắt nạt, toàn là em bắt nạt họ thôi”.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi