THẦN Y TRỞ LẠI

 Con quái vật lông vàng gật đầu, đồng ý cho Ngô Bình giúp, sau đó nó cũng được anh ném vào trong sào huyệt tà ma.  

 

Có quá nhiều sức mạnh sinh mệnh dư thừa trong người nó, sào huyệt tà ma lập tức hấp thu ngay, đồng thời thay đổi cơ thể của nó. Lần này, con quái vật lông vàng ở bên trong mãi mới trở ra.  

 

Chờ nó quay lại thì khí tức đã khác hẳn lúc trước, đến A Ly còn phải cảnh giác rồi đứng cạnh Ngô Bình.  

 

“Cảm ơn”, nó cất tiếng người. Thì ra, nó đã học được ít tiếng người ở trong sào huyệt tà ma.  

Advertisement

 

Ngô Bình cười nói: “Đừng khách sáo”.  

 

Con quái vật lông vàng nhìn đứa con màu xanh của mình rồi nói: “Nếu nó đã thích ngươi như vậy thì sau này để nó đi theo ngươi cũng được”.  

 

Advertisement

Ngô Bình vội nói: “Không cần đâu, hai mẹ con ngươi làm thân với nhau rồi chẳng mấy là thân thiết mà”.  

 

Con quái vật lông vàng lắc đầu: “Quyết vậy đi”, nói xong, nó bay vút lên cao rồi biến mất, không biết đã đi đến không gian nào.  

 

Ngô Bình ngẩn ngơ nhìn lên cao rồi lại nhìn con quái vật nhỏ trong lòng mình, sau đó bất đắc dĩ thở dài nói: “Ai đời làm mẹ như thế bao giờ, đến con mình mà cũng không cần. Lực sinh mệnh của con này mạnh quá, chắc ăn sẽ tốn lắm đây, sau này mình sẽ nghèo kiết xác vì nuôi nó mất”.  

 

A Ly: “Chủ nhân, em thấy con này rất đáng yêu, mình giữ lại cũng được mà”.  

 

Ngô Bình hẩy mũi con quái vật rồi nói: “Sau này mày tên là Nhị Tráng nhé”.  

 

Sau đó, Ngô Bình lại đi dạo một vòng ở Thuỷ Thiên Nguyên, nhưng không phát hiện ra vật báu gì nữa. Vì thế, họ nhanh chóng rời khỏi nơi này và quay về đường chính.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều nói: “Huyền Bình, đi tiếp là tới một nơi có tên là đảo Hỗn Độn, Thần tộc đã có thu hoạch rất lớn ở đây. Nhưng đảo này cũng rất nguy hiểm, năm xưa có rất nhiều Thần tộc tới, cuối cùng chỉ có một người sống sót quay về”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Thần tộc mạnh thế mà chỉ có một người quay về được thôi ư?”  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều gật đầu: “Về sau, Thần tộc lại thử vào đó tiếp xem có tìm được lợi ích lớn hơn không, nhưng đã thất bại”.  

 

Ngô Bình: “Đến cường giả kỷ nguyên của Thần tộc cũng không được à?”  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Vâng, những người thuộc tầng lớp cao của Thần tộc đoán là đảo Hỗn Độn này có thể đến từ vũ trụ chính”.  

 

Ngô Bình run lên, vũ trụ mà anh đang ở có tên là Chấn Đán, cũng chỉ là một hình chiếu của vũ trụ chính như bao vũ trụ khác.  

 

“Bảo sao là Thần tộc phải bó tay với nơi này”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, chúng ta còn vào đó nữa không?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Nó có liên quan đến vũ trụ chính thì phải vào chứ”.  

 

“Nhưng…”, Thiên Tuyết Linh Kiều định nói gì đó nhưng lại thôi.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi