THẦN Y TRỞ LẠI

 Ngô Bình cũng đập vài phát vào lồng ngực của mình, phát ra tiếng vang động trời, khiến đám khỉ giật nảy mình. Thủ lĩnh kia khẽ sửng sốt, tiến lên mấy bước, hung ác trợn mắt trừng Ngô Bình. Thật ra nó đã hơi mất tự tin rồi, bởi vì khí tức của Ngô Bình mạnh mẽ hơn nó rất nhiều.  

 

Ngô Bình cũng bước lên mấy bước, trợn mắt trừng con khỉ này, còn ngoắc ngoắc ngón tay, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.  

 

Mặc dù con khỉ này thông minh, nhưng cũng không nhịn nổi khiêu khích, phát ra tiếng hú quái dị, bay lên không trung xông về phía Ngô Bình.  

 

Advertisement

Nắm đấm của nó sắp đánh tới nơi thì bị Ngô Bình giơ tay bắt lấy, sau đó hung hăng ném xuống mặt đất, đôi mắt lập tức nổ đầy đom đóm, cơ thể cũng cứng đờ luôn.  

 

Ngô Bình nhìn nó, mười mấy giây sau con khỉ này mới hoàn hồn, nó lại đứng dậy, cảnh giác nhìn Ngô Bình, sau đó từ từ lùi về phía sau.  

 

Ngô Bình trừng mắt: “Cút!”  

Advertisement

 

Đám khỉ sợ hãi kêu lên ‘chít chít’, sau đó lập tức tản ra, bao gồm cả con khỉ cầm đầu kia.  

 

Đám khỉ đi rồi, Ngô Bình lấy một chiếc túi lớn ra, bắt đầu hái đào. Chất lượng của những quả đào này thật sự rất tốt, còn quý giá hơn quả bàn đào mà lúc trước anh từng ăn. Anh vừa hái vừa ăn, thoáng chốc đã hái đầy mười chiếc túi.  

 

Lúc này, con khỉ cầm đầu kia lại chạy tới, nó đột nhiên quỳ xuống mặt đất, miệng kêu chít chít, dường như đang cầu xin. Đánh không lại, vậy thì ra vẻ yếu đuối, con khỉ này cũng thông minh lắm.  

 

Ngô Bình cười nói: “Mày muốn xin tao đừng hái sạch chỗ đào này?”  

 

Con khỉ này gật đầu, trên mặt lộ vẻ cầu xin.  

 

Ngô Bình: “Rừng đào lớn như vậy, tao mới hái một nửa. Mày yên tâm đi, tao hái hai phần ba, để lại cho mày một phần ba, được chứ?”  

 

Con khỉ vừa nghe Ngô Bình nói sẽ không hái sạch quả đào, lập tức lộ vẻ cảm kích, liên tục dập đầu với anh.  

 

Ngô Bình hỏi: “Trên hòn đảo này, trừ đám khỉ bọn mày ra thì còn sinh linh nào khác không?”  

 

Con khỉ gật đầu, hai tay khua khua.  

 

Ngô Bình nhìn một lát, đột nhiên đưa tay đập một phát lên trên Mạch Môn của nó, đồng thời ngầm truyền thụ ngôn ngữ cho nó. Con khỉ chỉ cảm thấy cổ họng tê rần, sau đó chợt mở miệng nói tiếng người, mặc dù không được trôi chảy, nhưng có thể hiểu được đại khái ý nghĩa mà nó muốn biểu đạt.  

 

“Ơ, tôi có thể nói tiếng người rồi sao?”  

 

Ngô Bình nói: “Đương nhiên có thể rồi, chỉ là trước kia mày không cần nói tiếng người, cho nên không biết nói. Tao hỏi mày, nơi này là nơi nào?”  

 

Con khỉ: “Nơi này chính là đảo Hỗn Mang trên biển Hỗn Mang. Biển Hỗn Mang chính là nơi tiếp giáp giữa vũ trụ Chấn Đán và vũ trụ chính, cho nên hoàn cảnh nơi này khá kỳ lạ, tu sĩ bình thường khó mà sinh tồn ở đây. Đã từng có không ít tu sĩ rất mạnh ở bên ngoài tới đây, kết quả đều chết cả rồi”.  

 

Đáy lòng Ngô Bình hơi rung động: “Nơi này nối liền với vũ trụ chính à? Sao mày biết được?”  

 

Con khỉ: “Thật ra biển Hỗn Mang là một loại năng lượng đan xen giữa hình chiếu và căn nguyên, có phải anh suýt hòa tan trong đó?”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi