THẦN Y TRỞ LẠI

Đào Như Tuyết mừng rỡ rồi vung tay lên, cất hết đan dược đi rồi nói: “Mình để giá bao nhiêu hả anh?”  

 

Ngô Bình lấy một quyển tập ra rồi nói: “Đây là công dụng của các đan dược, em có thể tham khảo rồi định giá cho từng loại”.  

 

Đào Như Tuyết nhận lấy rồi cười nói: “Dạo này tiền Đạo rớt giá quá nên mình có thể bán cao một chút. Trước đại kiếp, nhiều nơi thay đổi nên có nhiều Đạo Tôn xuất hiện lắm”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Thế mình sẽ định giá theo tiền Đạo Tôn. À, anh cũng làm xong hết các đơn hàng trước đó rồi”, sau đó anh lại lấy các bình đan dược khác ra.  

 

Đường Băng Vân chợt nói: “Các đan dược này bán cho người khác có phải phí quá không anh?”  

 

Ngô Bình xua tay: “Không phí đâu, chúng ta có thể đổi chúng sang tiền rồi mua thêm dược liệu. Lát anh sẽ đưa cho em một danh sách, chỉ cần mua đủ dược liệu trong đó là được”.  

Advertisement

 

Đào Như Tuyết nhận lấy xem rồi nói: “Chắc phải đến nơi bán dược liệu lớn nhất thôi, tiên đình vừa xây một chợ thuốc Vạn Giới có quy mô rất lớn, nghe nói đã thu hút rất nhiều thương nhân buôn thuốc ở đại lục đến”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Oa, có cả nơi đó à, em đã đến chưa?”  

 

Đào Như Tuyết lắc đầu: “Chưa, hay ngày mai mình cùng đi nhé”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Ừ”.  

 

Mấy cô vợ đều ở đây nên Ngô Bình không về thiên cung nữa, mà nghỉ lại qua đêm ở Đan Hoàng Các.  

 

Đến trưa hôm sau, anh mới ngủ dậy. Cả đêm qua, anh được các cô vợ thay phiên nhau hầu hạ nên không được nghỉ ngơi, may mà anh có thể chất Thiên Thánh, không chắc đã gục lâu rồi.  

 

Anh chuẩn bị qua một chút rồi cùng Đào Như Tuyết đến chợ thuốc Vạn Giới. Lúc này, Đan Hoàng Các đã chật kín người, thì ra sáng nay đã có hơn mười loại đan dược mới của Ngô Bình lên kệ, vì thế cả thiên hạ đã chấn động, rất nhiều thế lực lớn đều lặn lội từ xa đến để tranh nhau mua.  

 

Thậm chí có người còn giành giật với nhau.  

 

“Tại sao anh lại chen hàng? Tôi đã xếp hàng hai tiếng rồi, anh đừng có vớ vẩn”, một Đạo Tổ giận dữ nói, vì có một ma tu đứng với thực lực ngang mình đang chen hàng.  

 

Ma tu kia cười mỉa: “Tôi chen hàng đấy thì sao? Anh không phục thì chúng ta làm một trận”.  

 

Ngô Bình nhìn xong thì ho khan, sau đó phóng một tia khí tức ra.  

 

Ngay sau đó, ma tu kia đã ngoan hơn hẳn rồi cười trừ với anh: “Ngại quá, tôi ra sau xếp hàng đây”.  

 

“Thế này không phải cách, hay mình phát 3000 số ra trước. Anh đến số thì tới, chứ không cần chờ ở đây, không thì sẽ đông kín người mất”.  

 

Vì thế, lập tức đã có người đi ra phát số từ 1 đến 3000.  

 

Đoàn người xếp hàng nhanh chóng tản đi, nhưng vẫn còn rất nhiều người chưa lấy được số.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi