THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 486

Nhà của Diệp Huyền lớn hơn nhà của Trần Lăng Sương nhiều, diện tích hơn bảy nghìn mét vuông. Có nhà để xe riêng, hiện tại có hơn ba mươi chiếc xe sang ở đây.

Đây là nơi mà Diệp Huyền thường dẫn các cô gái về qua đêm.

Nhưng hôm nay, anh ta không dám làm bậy, không dám gọi một cô nào tới cả.

Anh ta mời Ngô Bình tham quan khi rượu và nhà để xe của mình, các xe sang thì khỏi phải bàn, còn kho rượu thì cũng không thiếu những chai rượu quý, hầu hết đều là rượu vang.

Cuối cùng, họ lên phòng sách rất lớn trên tầng ba, ở đây có rất nhiều tranh chữ, đồ gốm và rất nhiều tiểu thuyết.

Ngô Bình thấy thế thì bật cười nói: “Diệp Huyền, cậu cũng có nhiều thú vui quá nhỉ!”

Ngô Bình cười trừ nói: “Không giấu gì sư thúc tổ, tài sản của nhà họ Diệp đều do đệ tử quản lý, mua những thứ này cũng là một cách quản lý tài sản đấy ạ”.

Ngô Bình đi quanh một vòng thì phát hiện hầu hết đồ sưu tầm ở đây đều không có vấn đề gì.

Song, Ngô Bình đã nhìn thấy có ba khối hổ phách to bằng nắm đấm trong góc, một khối trong số đó có phong ấn một bông hoa ở bên trong.

Anh cầm lên xem thì thấy có linh khí lởn vởn trên bông hoa đấy, Ngô Bình nổi hứng hỏi: “Diệp Huyền, anh lấy viên hổ phách này ở đâu thế?”

Diệp Huyền liếc nhìn rồi cười đáp: “Đệ tử mua lại với giá 120 nghìn của một nhà sưu tầm hổ phách ở Thiên Kinh. Nếu sư thúc tổ thích thì cứ lấy đi ạ”.

Ngô Bình nói: “Thế tôi không khách sáo nữa nhé, hôm nào anh hẹn người đó cho tôi xem bộ sưu tập hổ phách của người ta nha”.

“Được ạ, chuyện này đơn giản”, Diệp Huyền cười nói.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Anh mua những đồ sưu tầm này hết bao nhiêu tiền?”

Diệp Huyền: “Khoảng 1 tỷ gì đó, nhưng giá trị của chúng đã lên đến 20 tỷ rồi”.

Ngô Bình: “Nhà họ Đường ở Vân kinh cũng chuyên đầu tư sưu tầm các sản phẩm nghệ thuật, khi nào về tôi sẽ giới thiệu cho anh. Lần trước tôi có hỏi thì biết các đồ sưu tầm của họ mỗi năm đều tăng thêm 20 phần trăm giá trị đấy, nếu để lâu hơn thì còn tăng nữa”.

Diệp Huyền sáng mắt lên: “Thật không ạ? Sư thúc tổ, đệ tử có nghe về nhà họ Đường rồi, nhưng tiếc là chưa có cơ hội đến đó”.

Ngô Bình: “Thế thì anh nên làm quen với họ đi”.

Mọi người đi thêm một vòng nữa rồi về phòng khách, không thấy ai nhắc đến bố của Diệp Huyền nên Ngô Bình hỏi: “Bố anh đâu? Tại sao tôi không nghe thấy đại sư huynh nhắc đến?”

Diệp Huyền trầm mặc rồi nói: “Vì ông không muốn nhắc đến chuyện đau buồn đó. Khi đệ tử lên ba thì bố mẹ mất vì bị người ta giết hại”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Ai thế?”

“Ninja Nhật”, Diệp Huyền nói: “Khi ấy, mọi người nhốt đệ tử trong tủ sách. Bố đệ tử liều mình chống trả, nhưng vẫn không phải đối thủ của bọn chúng”.

Ngô Bình cau mày nói: “Đám người Nhật đó đáng chết!”

Diệp Huyền thở dài: “Vì thế ông nội mới không cho đệ tử học võ và luôn che giấu thân phận của đệ tử. Người ta chỉ biết đệ tử là công tử của Thiên Kinh thôi, chứ không biết đệ tử là cháu của Diệp Thiên Tông”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi