THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 49

Phùng Tử Tường đang nằm trên giường phẫu thuật, người ngợm cắm đầy dây dợ, hơi thở thì yếu ớt.

Ngô Bình liếc nhìn rồi ngẫm nghĩ một lát, sau đó anh lấy mười mấy cái kim châm cứu ra rồi lần lượt cắm vào đầu của ông ấy, cùng lúc đó còn truyền chân khí vào để tăng thêm sức sống cho Phùng Tử Tường.

Khoảng nửa tiếng sau, Ngô Bình chợt nghe thấy tiếng bước chân, anh ngoảnh lại nhìn thì thấy Vệ Thanh Ảnh đã đến và bưng trên tay một chén thuốc nóng hổi.

Ngô Bình nhanh chóng mở cửa rồi giơ tay nhận lấy bát thuốc: “Cô canh ngoài này nhé!”

Vệ Thanh Ảnh gật đầu rồi đứng trông coi bên ngoài, nếu y tá quay lại thì cô sẽ nghĩ cách để cầm chân cho Ngô Bình làm nốt việc.

Sau khi kiểm tra bát thuốc xong, Ngô Bình lập tức cho Phùng Tử Tường uống. Lúc này, ông ấy không thể tự uống được, nhưng việc này không khó với Ngô Bình, anh chỉ cần dùng chân khí là có thể cho ông ấy uống thuốc dễ dàng.

Uống thuốc xong, kết hợp với hiệu quả châm cứu, Phùng Tử Tường đã chầm chậm khôi phục lại ý thức, ông ấy mở mắt ra thì nhìn thấy Ngô Bình: “Chàng trai, lại là cậu cứu tôi à?”

Ngô Bình nhìn ông ấy: “Có người hạ độc ông đấy, tôi đã giải độc cho ông rồi. Nhưng tình trạng bây giờ không khả quan lắm, ông cần nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa”.

Có người hạ độc ông ấy ư? Ánh mắt Phùng Tử Tường xẹt qua một tia kinh ngạc, phức tạp xen lẫn với căm phẫn, ông ấy nhắm mắt lại nói: “Cảm ơn cậu, cậu đã cứu tôi hai lần rồi. Phiền cậu gọi Thanh Ảnh vào đây, tôi có chuyện cần nói với con bé”.

Ngô Bình gật đầu, anh ra mở cửa rồi vỗ vai Vệ Thanh Ảnh bảo cô ấy vào trong, còn anh thì chờ bên ngoài.

Không lâu sau, cậu của Vệ Thanh Ảnh lại xuất hiện, ông ta nhìn thấy Ngô Bình thì quát lớn: “Sao cậu vẫn ở đây? Mau biến đi, không tôi báo cảnh sát đấy!”

“Khỏi!”, Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông Phùng đã tỉnh lại rồi!”

Cậu Vệ Thanh Ảnh tỏ vẻ ngạc nhiên và hoảng loạn, ông ta mở cửa phòng cấp cứu ra rồi gào lên: “Bố, bố tỉnh rồi ạ?”

Phùng Tử Tường đang nói chuyện gì đó với Vệ Thanh Ảnh, thấy con trai mình đi vào một cái thì lập tức lảng sang chuyện khác: “Bố không sao, Kiến Thành, con cứ ra ngoài đi!”

Phùng Kiến Thành ngẩn ra, song không dám cãi lời bố mình nên lập tức đi ra ngoài với vẻ bực dọc.

Thấy Ngô Bình vẫn đứng bên ngoài, ông ta cố nặn ra một nụ cười rồi nói: “Thần y Ngô, ban nãy tôi đã hiểu lầm cậu, xin lỗi nhé!”

“Không có gì, chỉ cần ông trả thêm tiền chữa bệnh là được”, Ngô Bình thờ ơ nói.

Phùng Kiến Thành có vẻ lo lắng, không lâu sau, ông ta đã đi xa ra rồi gọi điện thoại.

Năm phút sau, Vệ Thanh Ảnh đã đi ra ngoài rồi cúi gập người với Ngô Bình: “Cảm ơn anh Ngô, ông ngoại tôi có cần ở lại viện không?”

Ngô Bình: “Có chứ, nên chọn một phòng bệnh chất lượng cao, mấy ngày tới, tôi sẽ đến chữa trị cho ông ấy”.

“Được, tôi sẽ đi thu xếp ngay!”, cô ấy nhanh chóng cho người đi đặt phòng bệnh và thông báo tình hình với bác sĩ.

Sau khi các bác sĩ quay lại thì ai nấy đều có vẻ ngạc nhiên, sao bệnh nhân có thể tỉnh lại được? Hơn nữa, mọi chỉ số đều đã bình thường?

Ngô Bình không rảnh để giải thích với họ, anh đi cùng Phùng Tử Tường vào phòng bệnh rồi kê một thang thuốc, bảo người đi mua. Các phương thuốc trong đây đều khá đắt, có loại còn đến cả trăm năm tuổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi