THẦN Y TRỞ LẠI

Vân Thường: "Không sao, dù thế nào cũng tốt hơn là đi bộ tới đó”.  

 

Ngô Bình: "Được, vậy ta đi phi thuyền".  

 

Anh đi theo Vân Thường đến địa điểm đưa đón của phi thuyền. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy phi thuyền ở thế giới này. Phi thuyền dài hơn hai mươi mét và rất hẹp, chỉ có thể chở một hàng người ngồi từ trước ra sau.  

 

Chiếc phi thuyền mà họ sắp lên có thể chở mười người, cộng với tài xế là mười một người tất cả.  

Advertisement

 

Ngô Bình ngồi ở vị trí thứ năm từ trước ra sau, Vân Thường ngồi ở phía sau anh.  

 

Một luồng không khí phun ra từ phía sau phi thuyền, sau đó nó đột ngột bay lên không trung.  Phía trên đầu hành khách xuất hiện một tấm chắn không khí để ngăn cách không khí không lọt vào trong.  

 

Bay được một lúc, Ngô Bình cảm thấy tai mình buồn buồn, có luồng hơi ấm thổi tới, thì ra là Vân Thường đang thì thầm vào tai anh: “Sư huynh, dã thú trong rừng sương độc không dễ đối phó, để em đi vào với anh”.  

Advertisement

 

Ngô Bình mỉm cười nói: "Em không chuẩn bị đan dược và quần áo bảo hộ mà?”  

 

Vân Thường: "Có thể thuê nó gần khu rừng và giá chỉ bằng một phần năm giá mua”.  

 

Ngô Bình: "Một phần năm cũng đắt, không cần thuê, anh đảm bảo em sẽ không sao”.  

 

Vân Thường mỉm cười, hiện tại cô đã rất tin tưởng Ngô Bình.

Chừng nửa giờ sau, phi thuyền dừng lại trước một khu rừng bao phủ trong sương mù. Quả thật phía trước rừng cây có một trấn nhỏ, trong trấn nhỏ khắp nơi đều có cửa hàng, người qua lại rất náo nhiệt.  

 

Vân Thường giải thích: "Rất nhiều môn phái sẽ phái đệ tử của họ đi làm nhiệm vụ trong rừng sương độc để tìm linh dược. Dần dần, nơi đây có nhiều người hơn và một số doanh nhân bắt đầu kinh doanh ở đây. Những thứ như quần áo có thể mua được ở đây”.  

 

Hai người vừa xuống khỏi phi thuyền thì mấy người bán hàng đã chạy tới, hỏi: "Hai người cần đan dược phòng độc sao?"  

 

"Chất lượng quần áo chống độc của tôi được đảm bảo, còn có thể tái sử dụng và sẽ không bao giờ bị rò rỉ chất độc ..."  

 

"Đan dược chống độc của nhà tôi có thể trả góp..."  

 

Nhìn những thương nhân này, Ngô Bình xua tay và đưa Vân Thường đi vào trong khu rừng sương độc.  

 

Còn cách khu rừng mấy chục mét nhưng không khí đã tràn ngập một mùi lạ nhàn nhạt, đó là do khí độc tràn ra.  

 

Lúc này, Ngô Bình lấy ra hai chiếc lá, bảo Vân Thường nhét vào mũi rồi tiếp tục bước đi.  

 

Hai cái lá này tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.  Vân Thường nhìn kỹ thì hình như là một loại cỏ dại mọc ở Huyền Minh Giáo, không biết Ngô Bình hái lúc nào.  

 

Cuối cùng, cả hai tiến vào rừng sương mù độc, Ngô Bình vừa đi vừa quan sát.  Đi tiêp hơn trăm mét, họ đã chính thức vào sâu trong rừng.  

 

Chỉ một lát sau, Ngô Bình lại tìm được mấy loại thảo dược. Trước tiên anh nếm thử, sau đó hái vài lá đưa cho Vân Thường, bảo cô nhai rồi nuốt xuống.  

 

Vân Thường nhai vài lần rồi nuốt vào trong bụng. Chẳng mấy chốc, từng luồng sức mạnh kỳ lạ bắt đầu lưu chuyển trong cơ thể cô, khiến chất độc trong sương độc không thể xâm nhập vào bên trong.  

 

Vân Thường rất kinh ngạc, hỏi: "Cái này có thể chống lại sương độc!"  

 

Ngô Bình cười nói: "Khí độc trong rừng sương độc này đang biến hóa, tiến vào các khu vực khác nhau đều phải mang theo các loại dược thảo khác nhau”.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi