THẦN Y TRỞ LẠI

 Vân Thường gật đầu: “Ngày xưa, anh trai em có tư chất rất tốt, từng là đệ tử thiên tài của Huyền Minh Giáo. Nhưng sau một lần đi vào rừng độc hái thuốc đã bị người ta đánh. Người đó đã cướp áo chống độc cuat anh ấy nên chất độc trong rừng đã ngấm vào da của anh em, khiến anh ấy bị trúng độc. Chờ khi anh ấy ra khỏi rừng thì đã hấp hối rồi, nhiều năm qua, bố em nghĩ mọi cách để giải độc cho anh ấy. Nghe nói Độc Lang Quân có đan dược chữa trị, bố em định đưa em đến để đổi”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Bố em cũng thật là!”  

 

Vân Thường: “Bố luôn nghĩ em sớm muộn cũng đi lấy chồng nên lấy ai cũng được”.  

 

Ngô Bình: “Anh có thể luyện chế được Hoá Độc Đan, không cần xin tên Độc Lang Quân kia đâu”.  

 

Vân Thường sáng mắt lên: “Thật ạ?”  

 

Advertisement

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, nhưng anh cần đến khu rừng độc kia để hái ít dược liệu”.  

 

Vân Thường: “Không vội, anh trai em trúng độc nhiều năm chứ không phải vài ba ngày. Sư huynh, anh cứ tu luyện để tăng thực lực trước đi”.  

 

Ngô Bình: “Chuyện này dễ mà, anh cần nghĩ cách xin ý kiến của Liễu trưởng lão đã, không thì sẽ khiến người khác nghi ngờ”.  

 

Vân Thường: “Trưởng lão có một hoá thân mà, bảo hoá thân trả lời thư cũng được. Chờ anh thành đệ tử của Cừu Quang Thái rồi là ổn hết”.  

 

Ngô Bình: “Ừ”.  

 

Dứt lời, anh lấy một phong thư ra rồi viết lên đó, anh đang viết cho “Liễu trưởng lão”, nói mình muốn nhận Cừu Quang Thái làm sư phụ, hi vọng ông ấy sẽ ủng hộ.  

 

Viết xong, Ngô Bình bảo Trương Toàn mang thư đi gửi.

Vài phút sau, hóa thân của Ngô Bình ở vũ trụ Chấn Đán mở mắt ra, bên ngoài có người gõ cửa nói: “Trưởng lão Liễu, Huyền Minh Giáo gửi thư đến, có gửi cho người”.  

 

“Đem vào đây”, ông ta nói.  

 

Có người đẩy cửa bước vào đưa thư Ngô Bình viết cho ông ta.  

 

Hóa thân nhìn thoáng qua rồi lạnh nhạt nói: “Ngô Bình muốn nhận truyền sư thứ hai làm sư phụ, đây là chuyện tốt. Cậu trả lời lại cho cậu ấy giúp tôi”.  

 

“Vâng”.  

 

Người đó lập tức ra ngoài, nhanh chóng gửi thư đi.  

 

Không lâu sau, Ngô Bình nhận được thư phản hồi, là viết thay chứ không phải chữ viết của trưởng lão Liễu.  

 

Cầm lấy lá thư, Ngô Bình cười nói: “Bây giờ thì chắc chắn rồi”.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi