Chưa đi được mấy bước, Ngô Bình đã tìm được mấy gốc dược liệu. Nửa tiếng sau, anh đã thu được mười mấy loại dược liệu, sau đó tìm một khu đất trống, bắt đầu luyện đan.
Nhìn thấy anh luyện đan, Chu Thiên Mi rất ngạc nhiên: “Công tử là thầy luyện đan sao?”
Ngô Bình: “Biết một chút. Hiện tại tôi luyện chế vài viên đan dược giải độc cho cô, quay về cô đưa cho chị cô dùng, một viên uống, một viên bỏ vào bồn tắm nước nóng. Cứ làm như vậy hai ngày sẽ hồi phục”.
Chu Thiên Mi vui mừng: “Tốt quá, cảm ơn công tử!”
Ngô Bình bình thản nói: “Không cần cám ơn, em gái tôi và cô cũng ngang tuổi nhau, con bé tên Tiểu Mi. Chị cô chắc cũng gọi cô là Mỵ đúng không? Tên hai người rất giống”.
Advertisement
Chu Thiên Mi khẽ gật đầu: “Vâng, công tử, tôi nhất định sẽ báo đáp anh”.
Ngô Bình khẽ cười, không nghĩ nhiều, tiếp tục luyện đan. Chẳng mấy chốc, anh đã luyện chế được sáu viên đan dược giải độc, đan dược màu xanh lá nhạt, có mùi hương thoang thoảng.
Anh đưa thuốc giải độc cho Chu Thiên Mi, nói: “Bây giờ tôi đưa cô ra ngoài, mau chóng đưa thuốc giải cho chị cô”.
Nói xong, Chu Thiên Mi bỗng cảm thấy eo mình được Ngô Bình ôm lấy, sau đó cô ấy đã bay lên không, nhanh chóng bay ra khỏi tầng sương mù khói độc.
Không lâu sau, cô ấy đã ở ven bìa rừng.
Sau khi đáp đất, Ngô Bình thả lỏng tay, cười nói: “Tiểu Mỵ, quay về đi”. Nói xong, lại bay về rừng khói độc, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.
Chu Thiên Mi ngây ngốc nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng Ngô Bình đã chẳng thấy đâu. Cô ấy cắn môi, khẽ nói: “Công tử, tôi nhất định sẽ quay lại báo đáp anh!”
Ngô Bình quay về chỗ cũ, đem theo linh khuyển tiếp tục thăm dò phía trước. Lần này, anh chỉ đơn giả tìm tòi dưới đất, bởi vì mục đích lần này là sâu trong rừng khói độc, trong đó có nhiều dược liệu quý hơn.
Lúc này, anh đã đến sâu bên trong rừng khói độc, đi tiếp vào một đoạn, thì có thể tiến vào khu vực trung tâm rừng khói độc.
Rừng khói độc được chia thành ba khu vực, lần lượt là khu vực bìa rừng. Đa số mọi người chỉ dám hoạt động trong khu vực bìa rừng, vì vậy dược liệu trong khu vực bìa rừng phần lớn đã được thu thập, không còn như nhiều năm trước nữa, có vào linh dược thậm chí đã bị hái đến tuyệt chủng.
Đi tiếp vào trong, là khu vực giữa. Nơi này rất nguy hiểm, có rất nhiều côn trùng độc, còn có dã thú dữ đáng sợ. Có thể nói, mức độ nguy hiểm gấp khu vực bìa rừng mười lần.
Từ khu vực giữa đi sâu vào trong chính là khu vực trung tâm. Diện tích khu trung tâm chỉ chừng một phần năm cả khu rừng, nhưng nó lại được xem là khu cấm. Rất nhiều cao thủ cảnh giới Thần Thông, nếu không cần thiết thì chắc chắn sẽ không bước chân vào khu trung tâm.
Khu trung tâm cực kỳ nguy hiểm, nghe nói bên trong có một vài thứ cổ xưa và thần bí, căn bản không phải nơi mà người bình thường có thể tìm kiếm được. Thậm chí thế lực lớn như Huyền Minh Giáo cũng rất ít khi cử người vào khu trung tâm hái thuốc.
Lần này, Ngô Bình cũng không định phải tiến vào khu trung tâm, có thể đi dạo ở khu giữa cũng không tệ, dù so dược liệu nơi này cũng nhiều hơn, người hái thuốc cũng ít.