THẦN Y TRỞ LẠI

Tiểu Minh: “Khi có người ngoài xâm nhập mà tôi không thể xử lý được thì cậu phải tới giúp, hỗ trợ tôi giải quyết họ”.  

 

Ngô Bình: “Vũ trụ chính cao cấp hơn nơi này nhiều lắm, sao các sinh linh cứ đến đây?”  

 

Tiểu Minh: “Ai mà biết được”.  

 

Ngô Bình: “Giao ước này có thời hạn bao lâu?”  

 

Tiểu Minh: “Mười năm”.  

 

Ngô Bình: “Thế thôi à? Tại sao không phải là 100 hay 1000 năm?”  

 

Tiểu Minh: “Tôi đang dùng thời gian ở vũ trụ chính, các vũ trụ đều có thời gian khác nhau, nên dùng thời gian của vũ trụ chính là chuẩn nhất”.  

 

Ngô Bình: “Thế mười năm của vũ trụ chính là bao lâu?”  

Advertisement

 

Tiểu Minh: “Từ lúc sinh ra đến giờ, tôi đã trải qua hơn 1300 năm theo giờ của vũ trụ chính rồi”.  

 

Ngô Bình: “Đổi sang giờ của vũ trụ này là bao lâu?”  

 

Tiểu Minh: “Khoảng hơn 15 tỷ năm”.  

 

Ngô Bình suýt nữa nhảy dựng lên: “Đùa nhau à? Thế ta phải bảo vệ nơi này đến bao giờ?”  

 

Tiểu Minh: “Sau này chắc chắn cậu sẽ đến vũ trụ chính đúng không? Chờ cậu đến đó rồi thì 10 chẳng vèo cái là hết à?”  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Nhưng nếu ta không đi thì sao? Chẳng lẽ phải làm người bảo vệ cho nơi này đến hết đời à?”  

 

Tiểu Minh: “Xuất sắc như cậu làm gì có chuyện ở đây mãi”.  

 

Ngô Bình lắc đầu, đang chuẩn bị từ chối yêu cần này thì chợt có một giọng nói khác vang lên trong đầu anh.  

 

“Đúng thế, đừng đồng ý, đến vũ trụ tôi đi”, đây là giọng nói của đàn ông.  

 

Tiểu Minh nổi giận: “Bàn Nguyên, ngươi dám đến địa bàn của ta ư?”  

 

Giọng nói có tên là Bàn Nguyên cười nói: “Ta cao cấp hơn ngươi nên thích đến thì đến thôi”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi ở vũ trụ Đạo cảnh cao cấp hơn à?”  

 

Bàn Nguyên: “Đúng thế, ta ở vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ bảy”.  

 

Tiểu Minh: “Hừ, tầng thứ bảy thì sao? Bản chất của ngươi cũng như ta thôi, đều là không gian do cường giả mở ra”.  

 

Bàn Nguyên: “Bản chất giống nhau, nhưng cấp bậc thì khác”.  

 

Nó lại nói với Ngô Bình: “Cậu thấy sao? Đến chỗ chúng tôi đi, tôi sẽ cho cậu điều kiện tốt hơn. Chỉ cần cậu làm người bảo vệ cho chúng tôi thôi”.  

 

Ngô Bình: “Sao ngươi biết ta?”  

 

Bàn Nguyên: “Minh Cổ kể, tôi thấy cậu rất có tiền đồ”.  

 

Ngô Bình định hỏi tiếp nhưng giọng nói của Nguyên Bàn đã biến mất, hình như bị Minh Cổ đuổi đi.  

 

Tiểu Minh: “Đừng có tin lời nó”.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi