THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình nói: “Cậu chủ, chuyến hàng có giá trị đến vậy, tôi sợ mình không làm tốt”.  

 

Trương Tân Giáp bảo: “Chúng tôi sẽ sai người âm thầm hộ tống anh. Bình thường ám tiêu khá an toàn, cực kỳ ít người biết. Huống chi anh còn là gương mặt mới đến, ngoại trừ các tiêu sư ở đây, không ai biết anh cả”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đáp: “Được, tôi sẽ đi”.  

 

Trương Tân Giáp cả mừng: “‘Tốt lắm! Hôm nay Ngô tiêu sư hãy cùng tôi đến tổng tiêu cục. Trên đường đi, tôi sẽ nói chi tiết hơn về chuyến hàng lần này”.  

 

Thế là Ngô Bình thu dọn hành lý, chuẩn bị cưỡi ngựa đến tổng tiêu cục cùng Trương Tân Giáp.  

 

Trước khi đi, Lư Vân Dực bỗng nhiên kéo anh lại, nhỏ giọng hỏi: “Cậu chủ tìm cậu, có phải nhờ cậu đi ám tiêu không?”  

Advertisement

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy. Anh Lư, tôi đã nhận lời rồi”.  

 

Lư Vân Dực khẽ thở dài: “Thật ra ám tiêu chính là chuyện nguy hiểm nhất, vì cậu chủ chắc chắn sẽ bảo cậu ra khỏi quận”.  

 

Ngô Bình khó hiểu: “Ra khỏi quận?”  

 

Lư Vân Dực gật đầu: “Tiêu cục Tứ Phương nằm trong quận thành, chuyện kinh doanh của cả tiêu cục chủ yếu thực hiện ở trong quận. Nhưng đôi lúc sẽ có những chuyến hàng ở ngoài quận. Ra khỏi quận là phạm vi thế lực của tiêu cục khác, rất dễ bị nhắm vào. Vậy nên chuyến đi này của cậu, thập tử nhất sinh!”

Ngô Bình hỏi: “Anh Lư, ý anh là họ cố ý dùng tôi làm bia đỡ?”  

 

Lư Vân Dực đáp: “Anh không nói gì cả. Cậu nhớ phải thật cẩn trọng”. Dứt lời, ông ấy quay người rời đi.  

 

Ngô Bình đăm chiêu. Khi anh ra đến bên ngoài, Trương Tân Giáp cười bảo: “Ngô tiêu sư, ngựa đã sẵn sàng rồi, mời lên anh lên ngựa!”  

 

Ngô Bình xoay người leo lên ngựa, theo Trương Tân Giáp đến quận thành.  

 

Quận mà họ đang ở là quận Đại Danh, quận thành dĩ nhiên là thành Đại Danh. Thành Đại Danh rộng lớn hơn huyện thành nhỏ bé này rất nhiều, khá là sầm uất.  

 

Thành Đại Danh cách nơi này một nghìn năm trăm dặm, cưỡi ngựa cũng phải mất hai, ba ngày.  

 

Song vừa ra khỏi thành, Trương Tân Giáp đã lấy ra hai lá bùa rồi dán lên mu bàn chân, ánh sáng bùa loé lên, tốc độ của hai con ngựa thoắt cái đã tăng lên gấp mười, biến thành hai luồng khói bụi mà phi nước đại.  

 

Khoảng ba canh giờ sau, hai người đã đến thành Đại Danh. Sau khi vào thành, Ngô Bình đến tổng tiêu cục Tứ Phương.  

 

Tổng tiêu cục lớn hơn phân tiêu cục ở huyện rất nhiều, cực kỳ hoành tráng. Trước cổng tiêu cục có một khoảng sân rất rộng rãi, có mấy mươi tiêu sư đang làm việc.  

 

Có điều Trương Tân Giáp không đưa Ngô Bình vào bằng cổng chính mà đi vào bằng cổng bên hông, trực tiếp dẫn anh vào một ngôi viện.  

 

Trương Tân Giáp bảo Ngô Bình ngồi xuống, đoạn cười bảo: “Ngô tiêu sư nghỉ ngơi, uống trà trước nhé. Tôi đi rồi về ngay”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cậu chủ cứ tự nhiên”.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi