THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 516

Ngô Hữu Tuyền giữ anh ở lại đi ăn, nhưng Ngô Bình đã từ chối, song hai bên đã trao đổi số điện thoại để tiện liên lạc.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Chu Nhược Tuyết cảm thán: “Không ngờ địa vị của anh trong giang hồ lại cao đến thế, đến một người như Ngô Hữu Tuyền cũng phải khép nép với anh”.

Ngô Bình: “Hả, Ngô Hữu Tuyền đó nổi tiếng lắm à?”

Chu Nhược Tuyết: “Anh không biết à? Gã nổi tiếng ở huyện mình lắm, tài sản cả tỷ bạc đấy. Điều quan trọng hơn là gã có một người anh rất giỏi tên là Ngô Hữu Dung. Người này giàu lắm, khối tài sản hơn 20 tỷ, quản lý quỹ đầu sư Thiên Sư hàng mấy trăm tỷ, giá trị của các công ty mà ông ta từng đầu tư lên đến cả vài nghìn tỷ rồi”.

Ngô Bình cười nói: “Thế cơ à? Vậy thì siêu quá!”

Sau đó, anh hỏi: “Hình như Vân Phàm cũng có bối cảnh đặc biệt, sao lại vào đội truy bắt tội phạm ma tuý?”

Chu Nhược Tuyết bình thản đáp: “À, bố của Vân Phàm là một cánh tay đắc lực của bộ Công Thương, còn mẹ anh ấy là dân kinh doanh, nói chung là gia đình có điều kiện. Bọn tôi học cùng trường cảnh sát nên khá thân với nhau”.

Ngô Bình: “Thân á? Vậy chứng tỏ là anh ta từng theo đuổi cô rồi”.

Ngô Bình tỉnh bơ: “Tôi nào xứng với anh ấy, anh ấy có vợ sắp cưới lâu rồi, còn là cô chủ nhà giàu ở tỉnh cơ”.

Hai người lên xe, Chu Nhược Tuyết định đưa Ngô Bình về thì bộ đàm chợt vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Tất cả mọi người lập tức tập trung về đồn, có chuyện lớn rồi”.

Chu Nhược Tuyết kinh ngạc nói: “Ngô Bình, anh tự về nhé”.

Ngô Bình: “Được, gặp sau!”

Thấy xe của Chu Nhược Tuyết rời đi rồi, Ngô Bình mới bắt taxi rồi đến trường Ngô Mi. Gần trường học rất hay có chó với mèo hoang xuất hiện, nhất là gần mấy thùng rác trong công viên gần đó, chó mèo tụ tập thành đàn, thậm chí còn đánh nhau.

Hiện đang giờ ăn trưa, Ngô Bình trốn ra sau một cái cây chờ Dương Kiệt xuất hiện. Theo lời kể của Hoàng Tử Cường thì Dương Kiệt thường xuyên đến cho chó mèo hoang ở đây ăn.

Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe hơi thể thao màu bạc đã đi tới, một cậu nhóc khoảng 17 tuổi trông rất sáng sủa đi xuống xe.

Cậu ấy mở túi thức ăn cho chó rồi ném ra xa, một đàn chó hoang lập tức lao tới, nhanh chóng cắn nát cái túi rồi đua nhau giành giật đồ ăn bên trong.

Thức ăn thì ít mà đàn chó lại đông nên không đủ cho tất cả, vì thế đàn chó bắt đầu điên cuồng cắn xé nhau, các tiếng sủa vang lên không ngớt, có mấy con đã bị cắn rách da.

Ngô Bình đứng sau cây lặng lẽ quan sát cậu nhóc thì thấy cậu ấy có vẻ cay nghiệt, khoé miệng thì nhếch lên một nụ cười lạnh.

Khoảng ba phút sau, Dương Kiệt lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, cậu ấy tươi cười nói: “Tiểu Mi, ăn cơm chưa? Tớ biết một quán này bán bít tết ngon lắm, hay bọn mình đến đó ăn thử đi? Ừm, được, tớ chờ cậu ở cổng trường nhé”.

Cúp máy xong, cậu ấy lên xe rồi phóng tới cổng trường.

Ngô Bình bước ra như có điều suy nghĩ, 17 tuổi là lúc hiếu động và nghịch ngợm nhất của con trai. Dù cậu ấy có biểu cảm như ban nãy cũng là chuyện bình thường, bản chất của con người chính là động vật, thi thoảng sẽ có một mặt như dã thú, không phải Ngô Bình không thể chấp nhận, mà anh lo chuyện còn hơn thế nữa.

Anh ra đường bắt xe, rồi bảo tài xế chở đến quán ăn Tỉ Lợi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi