THẦN Y TRỞ LẠI

Giang Sơ Nhan: “Đúng thế, vì nếu bán nó ở nơi khác, giá sẽ cao hơn một nửa so với khi bán cho Hạ phủ, thế nên có những người ở Thượng phủ sẽ kiếm lời từ trong đó, bán lại những viên thuốc vốn định bán cho chúng tôi cho các thế lực khác”.

Ngô Bình: “Nghe ý của cô thì mặc dù Thượng phủ không muốn nhưng vẫn phải bán đan dược cho Hạ phủ”.

Giang Sơ Nhan: “Đây là nguyên tắc đã có từ lúc đầu, mặc dù Thượng phủ không muốn nhưng cũng phải làm thế, nếu không là làm trái tổ huấn”.

Ngô Bình: “Cô cho tôi xem đơn hàng, nếu có thể thì Viện Đan Đạo chúng ta sẽ nhận toàn bộ đơn hàng này”.

Mắt Giang Sơ Nhan sáng lên, lấy một đơn hàng ra cho Ngô Bình xem.

Anh đọc lướt qua rồi nói: “Chỉ cần có đủ dược liệu thì tôi có thể cung ứng đan dược trong này”.

Giang Sơ Nhan cười nói: “Vậy chúng ta không đi đặt đan dược nữa, đi đặt dược liệu, thế nào?”

Ngô Bình: “Ừ, trước đó tôi vẫn còn đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể vực dậy Viện Đan Đạo, đơn hàng này của cô đến thật đúng lúc”.

Giang Sơ Nhan: “Thật ra đây không phải là chuyện tôi làm, chỉ là tôi được đính hôn với công tử nên các trưởng lão mới cho tôi cơ hội lần này. Thật ra các trưởng lão cũng nghẹn một bụng tức, mong đan dược của Viện Đan Đạo có thể vượt qua Thượng phủ”.

Hai người bàn bạc với nhau, buổi chiều đế Nguyên Thủy Thượng Cảnh.

Lối vào của Nguyên Thủy Thượng Cảnh là một tòa cổng rất lớn, Ngô Bình bước đến trước đó thì nhìn thấy có không ít người đi ra đi vào, khá náo nhiệt.

Ngô Bình nói: “Đây là lối ra vào duy nhất của hai bên sao?”

“Còn hai cổng nữa, ở nơi khác. Chúng ta đi thôi”.

Đến tòa cổng, Giang Sơ Nhan chỉ trình thân phận của mình ra là được phép thông qua.

Đi qua sáu tầng, là một con đường bình thường làm bằng thủy tinh, đi được mười mấy bước, phía trước có luồng sáng. Bước vào luồng sáng thì phát hiện bên ngoài là một tòa cổng khác.

Khí tức nơi này rõ là khác với Hạ cảnh, trong không khí có từng khí tức hỗn độn, xem ra sau khi Nguyên Thủy Đạo Tôn lĩnh ngộ hỗn độn, trong không gian thứ hai mới mở này cũng có năng lượng hỗn độn.

Mắt Ngô Bình sáng lên nói: “Nơi này đúng là tốt hơn hạ cảnh nhiều, không hổ là thế giới linh đài cho đại tài Hỗn Độn mở ra”.

Lúc này phía trước có mấy tu sĩ phụ trách kiểm tra người đi vào, sau khi nhìn thấy Giang Sơ Nhan, một người trong đó lập tức bước đến cười hỏi: “Cô Giang đến lần này có nhiệm vụ gì à?”

Giang Sơ Nhan nói: “Sư huynh Dương, chúng tôi nghe theo lệnh đến mua một chút dược liệu”.

Vị sư huynh Dương này tỏ ra nịnh bợ cười nói: “Cô Giang, phía sau là phòng nghỉ của chúng tôi, đến đó ngồi một lát đi”.

Giang Sơ Nhan: “Không làm phiền đâu, tôi và Ngô công tử còn có việc phải làm”.

Sư huynh Dương này nhìn Ngô Bình, nói: “Nhìn có vẻ lạ, tên gì đấy?”

Ngô Bình nói: “Ngô Bình, viện chủ Viện Đan Đạo ở núi Nguyên Thủy”.

Đối phương sửng sốt, sau đó bật cười: “Viện Đan Đạo? Anh đùa tôi đấy à, Hạ phủ các anh có Viện Đan Đạo từ bao. giờ thế?”

Ngô Bình: “Vừa mới xây dựng, do tôi toàn quyền phụ trách”.

Sư huynh Dương nhìn Ngô Bình đánh giá rồi hỏi: “Anh là thầy luyện đan?”

Giang Sơ Nhan: “Viện chủ Ngô không chỉ là thầy luyện đan giỏi, mà còn là cường giả đứng thứ ba bảng Đại Tiên”.

Sư huynh Dương này khiếp sợ đến mức lảo đảo, sắc mặt trắng bệch, giọng nói cao thêm vài tông: “Đứng thứ ba bảng Đại Tiên?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi