THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình mở bì thư ra thì thấy bên trong là một thư mời làm việc, trên đó viết đội tuyển bóng rổ trường số 1 Trung Châu chính thức mời Ngô Bình giữ vị trí hậu vệ ghi bàn của họ.

Ngô Bình nhìn thấy lá thư thì hơi bất ngờ, mặc dù cậu thể hiện rất tốt trong trận thi đấu nhưng đội tuyển của trường nổi tiếng là khó vào, đấy gần như là nơi quy tụ tất cả những tuyển thủ bóng rổ ưu tú nhất trong số các học sinh trung học của Trung Châu. Hơn nữa, có thể nói để nâng cao thực lực của đội tuyển bóng rổ, trường số 1 Trung Châu không tiếc tiền của, năm nào cũng đầu tư cho đội tuyển của trường cả nghìn vạn. Đấy là chưa kể đến các khoảng đóng góp của các bạn học từ các hình thức quảng cáo. Hơn nữa, trường còn có một quỹ hoạt động bóng rổ, với tổng vốn lên đến hơn một trăm triệu, năm nghìn vạn, toàn bộ lợi nhuận hàng năm của nó đều được dùng cho đội bóng.

Vì có quá nhiều tiền nên phúc lợi của các thành viên trong đội tuyển rất tốt, mỗi tháng được nhận bồi dưỡng năm nghìn, quần áo, giày dép được bao. hết. Nếu như thi đấu thẳng thì còn có thể nhận tiền thưởng, tiền thưởng không phải mấy nghìn thì cũng là mấy chục nghìn. 

Có thể nói nam sinh nào cũng tha thiết muốn được vào đội tuyển, nhưng việc đó quá khó, dù gì thì có rất nhiều người muốn vào nhưng mỗi năm chỉ tuyển thêm hai ba người mới để bù vào vị trí trống của những người ra khỏi đội.

Hiệu trưởng cười nói: “Em Ngô Bình, chào mừng em gia nhập đội tuyển bóng rổ trường số 1 Trung Châu, hi vọng em có thể dẫn dắt đội, tiếp tục lập nên thành tích”.

Tiếng vỗ tay xung quanh vang lên, Ngô Bình gật đầu: “Xin hiệu trưởng và các thầy cô yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng”.

Sau khi nghỉ thức kết thúc, Ngô Bình lần đầu tiên đến phòng huấn luyện rộng gần hai mẫu của đội tuyển bóng rổ, lúc này các thành viên của đội tuyển đang đợi cậu, trong đó có cả Tiêu Kiếm, hậu vệ ghi bàn bị thương ở chân.

Tiêu Kiếm cao một mét chín hai, vạm vỡ và điển trai, cậu ta nhìn thấy Ngô Bình thì liền ôm cậu rồi cảm kích nói: “Ngô Bình, thật cảm ơn cậu, nếu trận đấu hôm nay mà thua thì tôi sẽ là tội nhân”. 

Đúng vậy, áp lực của cậu ta rất lớn! Khi đội mình bị tụt phía sau, lòng cậu ta như dao cứa, lặng lẽ rơi nước mắt giữa đám đông, cũng may, lúc đó Ngô Bình đã xuất hiện, dẫn dắt toàn đội giành được thẳng lợi.

“Ngô Bình, bây giờ tôi chính thức giới thiệu, tôi là đội trưởng, Trương Minh”.

“Tôi là hậu vệ dẫn bóng, Thân Tòng Quân”. “Tiền phong phụ, Hầu Quảng Diệu”. “Tiền phong chính, La Nguyên Lượng”.

Ngô Bình và họ từng kề vai chiến đấu nên đã quen lắm rồi, họ lần lượt chào hỏi cậu.

Ngoài ra, còn có mấy thành viên mới được bổ sung, thực lực đều rất khá.

Đội trưởng Trương Minh cười, nói: “Thật ra trận thi đấu hữu nghị hôm nay rất quan trọng, vì Minh Châu và chúng ta phải lần lượt đến địa bàn của nhau để đấu một trận, nếu chúng ta thua ngay trên sân nhà thì đừng mong đến việc đại diện cho tỉnh đi tham gia thi đấu toàn quốc”. 

Ngô Bình cũng biết sơ về tình hình của đội tuyển, nhưng không biết nhiều, cậu hỏi: “Đội trưởng, khó vào đội tuyển của tỉnh lắm sao?”

Đội trưởng gật đầu: “Không dễ đâu. Đội bóng rổ của chúng ta đã thành lập mười bảy năm rồi mà chỉ có sáu lần đại diện tỉnh đi thi đấu toàn quốc, trong đó thành tích tốt nhất là giải tư”.

Ngô Bình: “Đứng thứ tư toàn quốc cũng giỏi lắm rồi”.

 

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi