THẦN Y TRỞ LẠI

Cậu chọn một chiếc xe hơi chạy bằng điền, xe dài bốn mét chín, dẫn động bốn bánh, tăng lên một trăm cây số trên giờ chỉ trong ba giây, trang trí rất phong phú, sạc nhanh năm phút đã có thể sạc tám mươi phần trăm năng lượng. Trong quá trình chạy, chạy hơn hai nghìn năm trăm cây số thì một tháng sạc một lần cũng đủ.

Đây là chiếc xe điện thương hiệu xa xỉ, hình dán bên ngoài rất đẹp, hệ số an toàn cũng rất cao, giá bán khá cao, lên đến hơn sáu triệu chín trăm nghìn, cộng lại hết thì cũng gần bảy triệu.

Bởi vì có sẵn xe nên quá trình cũng nhanh chóng, hơn năm giờ chiều, Ngô Bình đã lái xe quay về nhà, nhà mới đã dọn dẹp gần xong, hơn nữa còn có hai chỗ để xe, một chỗ trong đó chính là đậu xe mới.

Cậu tìm nhân viên đăng ký thông tin xe rồi cầm chìa khóa quay về nhà. Mở cửa ra, cậu phát hiện mẹ đang dọn dẹp

trong phòng, tuy là tu sửa mới, nhưng bà ấy cũng không quá an tâm, phải dọn dẹp sạch sẽ. 

“Mẹ, mẹ cầm chìa khóa này đi”. Ngô Bình đưa chìa khóa xe cho Dương Quế Chỉ.

Dương Quế Chỉ vội cầm lấy, bà ấy nhìn rồi ngạc nhiên nói: “Chìa khóa xe sao? Xe của ai?”

Ngô Bình: “Của mẹ đấy”. Dương Quế Giai ngạc nhiên: “Xe của mẹ?”

Ngô Bình: “Vâng, dừng ở bãi đỗ xe, mẹ mau đi xem thử coi sao!”

Dương Quế Chỉ vội vàng thay giày, đi thang máy xuống bãi đỗ xe nhìn xem, kết quả nhìn thấy một chiếc xe rất đẹp đậu ở đó, biển số xe cũng không tệ- V6688.

Ngô Bình đi xuống theo, cười nói: “Mẹ, sau này chiếc xe này sẽ do mẹ lái đấy”.

“Bao nhiêu tiền vậy?”, bà ấy hỏi. “Bảy triệu”.

Dương Quế Chỉ lại không vui vẻ mấy, trừng mắt hỏi Ngô Bình: “Tiểu Bình, con lấy tiền đâu ra?”

Ngô Bình: “Con thi đấu bóng rổ tốt, nên trường thưởng cho khoản tiền”. 

Lúc này Ngô Đại Hưng cũng lái xe về, dừng ở chỗ đỗ xe bên cạnh, nhìn thấy chỗ đỗ xe nhà mình có thêm một chiếc xe đẹp đế, ông ấy nóng máu hỏi: “Xe nhà ai đậu ở vị trí nhà chúng ta vậy?”

Dương Quế Chỉ không vui nói: “Xe của tôi”.

Ngô Đại Hưng ngây người: “Của bà?”

Dương Quế Chỉ thở dài: “Con trai ông mua đấy”.

Phản ứng của Ngô Đại Hưng thay đổi, ông ấy lập tức nhướng mày cười nói: “Vậy sao? Chiếc xe này rất tốt, bố để ý nó lâu rồi, mau đưa chìa khóa cho bố, bố lái xe đi thử xe”.

Dương Quế Chỉ: “Xe là con trai tặng tôi, ông thử gì mà thử?”, Nói rồi, tự bà ấy mở cửa xe, ngồi lên ghế lái.

Ngô Đại Hưng cười ha ha, mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.

Ngô Bình lắc đầu, nói: “Con lên trước đây”.

Cậu vẫn chưa từng ở phòng mới, đến phòng. của mình, bên trong khá lớn, có một ban công. Chủ nhà trước tu sửa cũng không tệ, dọn dẹp qua loa một chút là có thể vào ở. 

Đồ của cậu cũng đã được bố mẹ dọn đến, sắp xếp vị trí cũng không khác với nhà cũ lúc trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi