THẦN Y TRỞ LẠI

Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Irong mật thất phía sau phòng sách, chủ nhân nhìn thử là biết”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, dẫn tôi vào đó”.

Nghiêm Lãnh Thạch đi đến phòng sách, ấn cơ quan dưới bàn, kệ sách dịch chuyển sang một bên, phía sau để lộ ra một cánh cửa, đẩy cửa ra là một căn phòng bí mật.

Trong phòng có không ít bảo vật mà Nghiêm Lãnh Thạch cất giữ, trên một cái bàn được làm bằng gỗ quý trong đó có một chiếc hộp ngọc, lớn bằng bàn tay.

Ông ta cầm hộp ngọc lên, đưa cho Ngô Bình bằng hai tay nói: “Chủ nhân, đồ bên trong là bảo vật vô giá với người tu hành chúng ta”.

Ngô Bình mở hộp ngọc ra, thấy bên trong có một con trùng màu đỏ đang cuộn tròn, cả người nó như ngọc, phát ra ánh sáng kỳ dị. Chiếc hộp vừa được mở ra, nó lập tức thò đầu ra, để lộ một cái miệng đầy răng nhọn, cực kỳ lạ.

Không biết tại sao khi nhìn thấy con trùng này, trong đầu Ngô Bình lại hiện lên những thông tin liên quan. Loại trùng này có tên là tăm tiên, bản thân nó đã là kịch độc, tuy nhiên chất độc nó tạo ra lại có tác dụng kỳ lạ với cơ thể con người, nếu có thể sống sót sau khi bị trúng độc thì thể chất sẽ được cải thiện rất nhiều. Thế nên một số người sẽ cố ý cho nó cần để cải thiện thể chất.

Hiểu rõ được tác dụng của tằm tiên, Ngô Bình cố ý vờ như không biết rõ hỏi: “Đây là thứ gì?”

Nghiêm Lãnh Thạch vội nói: “Chủ nhân, đây là Phi Tiên Cổ, nghe nói sau khi bị nó căn thì có thể phi thăng thành tiên. Đương nhiên hiệu quả cụ thể thế nào tôi cũng không biết”.

Ngô Bình hỏi: “Nếu sau khi căn có thể phi thăng thành tiên, tại sao ông không thử?”

Nghiêm Lãnh Thạch xua tay: “Tư chất của tôi khá bình thường, không dám thử, nghe nói sau khi bị Phi Tiên Cổ căn sẽ có hai khả năng, một là chết, hai là biến thành tiên”.

Ngô Bình cất hộp ngọc đi, lạnh nhạt nói: “Ừ, vậy tôi cất vậy”.

Cậu nhìn đồng hồ: “Hôm nay đến đây thôi, trưa mai tôi lại đến tìm ông”.

“Vâng”, Nghiêm Lãnh Thạch vội nói. 

Sau khi ra khỏi căn phòng bí mật, Ngô Bình bước đến đá vào người Nghiêm Hiếu Văn một cái, hắn ta từ từ tỉnh lại, không nói gì lập tức rời khỏi nhà họ Nghiêm.

Nghiêm Hiếu Văn tỉnh lại, sau khi hỏi rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, hắn ta không khỏi nghiến răng hỏi: “Bố cứ thế mà thả hắn ta đi à?”

Sắc mặt Nghiêm Lãnh Thạch tái xanh, bước đến tát hắn ta một cái khiến khóe miệng Nghiêm Hiếu Văn chảy máu, ông ta nghiêm giọng nói: “Thằng con bất hiếu, mày suýt hại chết cả nhà rồi”.

Nghiêm Hiếu Văn che mặt, uất ức nói: “Con cũng không biết hắn ta lại mạnh như thế, ai mà ngờ một học sinh lại là cường giả Bí Cảnh chứ”.

Nghiêm Lãnh Thạch nhắm mắt lại: “Chuyện đã đến nước này thì chỉ có thể đi một bước tính một bước. Vừa rồi hẳn ta đã lấy đi Phi Tiên Cổ đi rồi, hẳn †a còn nhỏ tuổi chắc sẽ không kiềm chế được trước lợi ích của Phi Tiên Cổ, sớm muộn gì cũng sẽ thử qua”.

Nghiêm Hiếu Văn xoa mặt hỏi: “Bố, ngộ nhỡ hẳn ta thành công thì sao?”

“Thành công?”, Nghiêm Lãnh Thạch hừ một tiếng: “Bố nói thật nhé, những người bị Phi Tiên Cổ cần chỉ có một phần vài triệu cơ hội sống sót, thậm chí trước đó có vài thiên tài đã thử, vài ngày sau cũng chết”.

Nói rồi ông ta lại im lặng vài giây rồi nói: “Ngộ nhỡ hắn ta thành công thì chắc hắn ta là kỳ tài từ Ẽ trước đến nay. Người như vậy, dù có làm nô lệ cho hăn ta thì có làm sao?”

 Nghiêm Hiếu Văn ngây người, hắn ta không ngờ bố mình lại có ý nghĩ như vậy, cam tâm làm nô lệ của người khác.

Nghiêm Lãnh Thạch nhìn con trai mình, dường r như đoán được hắn ta đang nghĩ gì, lạnh nhạt nói: _ “Nếu hắn ta có thể sống sót sau khi bị Phi Tiên Cổ căn thì thành tựu sau này sẽ cực kỳ to lớn. Đến lúc đó sẽ có vô số người tranh giành làm nô lệ của hẳn ta”.

Ông ta ngừng một lúc rồi nói: “Giống như Tô Thần Hầu năm đó, bất kỳ người nào đi theo ông ta đến Trung Châu, bọn bố cũng đều cung kính như thần, phục vụ ông ta như Thần Tông”.

Nghiêm Hiếu Văn không dám tin vào tai mình: “Bố, hẳn ta có thể đạt đến cảnh giới của Tô Thần Hầu à?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Bố cũng không chắc nhưng ít nhất hắn ta có khả năng. Thậm chí hắn ta có thể mạnh hơn Tô Thần Hầu”. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi