THẦN Y TRỞ LẠI

Nghiêm Hiếu Văn gật đầu: “Vì vậy những người cược đối phương thắng nhất định sẽ nghĩ cách chơi xấu trường số 1 Trung Châu, chẳng hạn như hạ độc đội viên hay khiến một vài đội viên bị thương”.

Ngô Bình nheo mắt: “Lợi nhuận khá cao nên bọn họ đúng là có khả năng sẽ làm như thế”.

Nghiêm Hiếu Văn cười, nói: “Có điều những điều này đều không là gì với cậu chủ cả, ai có thể hại được cao thủ bí cảnh và người bên cạnh cậu ấy chứ?”

Ngô Bình ở lại nhà họ Nghiêm một lúc rồi quay về trường học tiếp.

Buổi chiều có bài thi toán, đề bài cực kỳ khó, rất nhiều học sinh làm bài xong đều thấy như muốn sụp đổ. Có một vài học sinh tự nhận giỏi toán nhưng vẫn để trống rất nhiều câu.

Ngô Bình vẫn rất xuất sắc, tiếp tục đạt điểm tuyệt đối. Ngoài cậu ra thì người cao điểm nhất trong số các học sinh cũng chỉ có một trăm mười điểm, thua cậu đến bốn mươi điểm.

Sau khi thi xong, thầy dạy toán liền gọi Ngô Bình vào văn phòng. 

Thầy dạy toán gần sáu mươi tuổi nở nụ cười hiền từ, bảo Ngô Bình ngồi xuống và nói: “Ngô Bình, hôm nay em làm bài rất tốt, lại được điểm tuyệt đối. Thật ra đề thi này là do trường ra, trong đó có mấy câu nâng cao để thêm điểm nhưng em lại có thể làm đúng toàn bộ, thầy và những giáo viên khác đều nhất trí cho rằng em có năng lực tham gia cuộc thi Toán cấp tỉnh”.

Ngô Bình hoàn toàn không có hứng thú gì với cuộc thi Toán học nhưng thấy ánh mắt mong đợi của thầy dạy toán, cậu đành nói: “Vâng ạI!”

Thầy giáo vui mừng: “Tốt, tiết tự học tối nay, em và một ban học khác sẽ được phụ đạo riêng. Hiệu trưởng cũng nói lần này ai bắt được thứ hạng cao thì sẽ thưởng tám mươi nghìn!”

Ngô Bình: “Thưa thầy, vậy em xin thử ạ!”

Thầy giáo vỗ vai Ngô Bình: “Ngô Bình, nhớ thi cho tốt! Nếu em lấy được hạng nhất, sau đó có thể tham gia cuộc thi toàn quốc nữa. Thi toàn quốc thì khó hơn cấp tỉnh, mấy phần thưởng dành cho hạng nhất gộp lại thì ít nhất cũng được một triệu đó”.

Ngô Bình hơi giật mình: “Thưa thầy, nếu vậy thì thi quốc tế, giải thưởng sẽ cao lắm ạ?” 

Thầy giáo: “Tất nhiên rồi, nước ta đã có vài giáo sư toán học thành lập quỹ dành cho học sinh giỏi toán, hàng năm trích ra 15% từ lợi nhuận của quỹ để thưởng cho những người đạt thành tựu toán học khắp thế giới. Quy mô của quỹ khoảng hơn năm trăm triệu, lợi nhuận hàng năm là ba, bốn mươi triệu, 15% thì cũng bốn, năm triệu tệ rồi”.

Ngô Bình: “Được tận mấy triệu à!”

Thầy giáo cười: “Mấy giáo sư toán học này đầu tư làm ăn, lợi nhuận thu được nhiều lắm nên đã thành lập quỹ khen thưởng này vào bảy năm trước. À phải rồi, đó là còn không tính tiền thưởng của trường mình nha, em cũng biết trường ta chưa bao. giờ keo kiệt đối với học sinh xuất sắc mà”.

Ngô Bình gật đầu: “Em sẽ cố hết sức!”

Trở lại lớp, Ngô Bình phát hiện Hàn Băng Nghiên đang ngồi vị trí cạnh mình, mà người ngồi cùng bàn ban đầu đã đổi sang chỗ khác.

Cậu hơi bất ngờ, ngồi xuống hỏi: “Băng Nghiên, sao em ở đây?”

Nên biết là hai người học ở hai khu khác nhau, cách cũng khá xa, từ bên này tới bên kia cũng phải tốn mười phút, bởi thế, Hàn Băng Nghiên rất ít khi tìm cậu vào lúc ra chơi. 

Hàn Băng Nghiên cười hì hì: “Em nhờ bố đi quan hệ đổi lớp đó, giờ em với anh cùng lớp rồi!"

Cách lối đi là chỗ của Từ Kiêu, cậu ta nhếch miệng cười:“Anh Bình ơi ~ tối nay đi ăn gà không? Có thằng nhóc cược với tớ hai nghìn đây, cậu lấy giúp tớ đi ~”

Ngô Bình: “Tối nay tớ không đi được, phải học thêm rồi!"

Từ Kiêu sửng sốt: “Không thể nào, cậu đã đứng nhất toàn thành mà còn phải học thêm á?”

Ngô Bình: “Cuối tuần tớ tham gia cuộc thi Toán cấp tỉnh”.

Hàn Băng Nghiên cười nói: “Anh Bình giỏi ghê, tham dự cả cuộc thi Toán học nữa”.

Từ Kiêu giơ ngón tay cái: “Đỉnh!”

Ngô Bình: “Tạm thời cậu đừng cược với người khác, cẩn thận thua đấy”.

Từ Kiêu bĩu môi: “Tuy tớ không đỉnh như cậu nhưng cũng đâu có kém, sợ gì”.

Hàn Băng Nghiên đột nhiên trở thành người ngồi cùng bàn, Ngô Bình có chút không quen, vì cậu  luôn vô thức nhìn sang Hàn Băng Nghiên, lâu lâu bóp tay, lâu lâu lại sờ soạng vòng eo nhỏ kia. Cứ thế, giờ tan học nhanh chóng tới.

Ngô Bình mời Hàn Băng Nghiên và Từ Kiêu tới nhà hàng cạnh trường để ăn. Vào nhà hàng, họ thấy một cô gái cột tóc đuôi ngựa ngồi một mình, là bạn cùng lớp Ngô Bình, tên là Từ Tuệ.

Từ Tuệ cũng khá xinh, chỉ là không bằng Giang Nhu trong lớp, cô ấy có thể đứng trong top ba hoa khôi của lớp. Tính cách của Từ Tuệ khá hướng nội, không thích trò chuyện với bạn bè nhiều, phần lớn thời gian đều là chăm chỉ học tập.

Mà hiện tại Từ Tuệ cũng không gọi cơm, chỉ ngồi uống nước mà mình mang theo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi