THẦN Y TRỞ LẠI

Đào Thành bối rối gãi đầu, nói: “Tôi không chú ý đến mắt của các bức tượng”. 

Ngô Bình: “Chữ trong mắt của những pho tượng nhỏ như vi khuẩn, dù cậu có cố nhìn thì cũng sẽ không phát hiện ra được đâu”.

Đào Thành: “Mắt anh có thể nhìn thấy chữ nhỏ như vi khuẩn sao?”

Ngô Bình: “Tôi chỉ đảo mắt qua là đã nhìn thấy rồi, có thể là do tôi biết nhìn”.

Đào Thành đưa ngón cái lên, nói: “Anh học được rồi thì nhớ chỉ lại tôi nha”.

Lúc này trời đã chập tối, Ngô Bình hỏi: “Cậu sống ở đâu?”

Đào Thành: “Dì út của tôi sống ở tỉnh, mấy hôm nay tôi đều ở chỗ của dì út”. Ngô Bình: “Cậu về chỗ dì út cậu trước đi, tôi phải đi gặp một người”.

Đào Thành: “Dì út của tôi chỉ ở một mình, tối nay anh có thể đến ở cùng tôi”.

Ngô Bình: “Dì út của cậu chỉ có một mình?” Đào Thành: “Dì út của tôi mới mười tám tuổi

thôi, vẫn chưa kết hôn, đương nhiên là chỉ sống một mình rồi”. 

Ngô Bình: “Dì út của cậu trẻ vậy sao?”

Đào Thành: “Chịu thôi, bà ngoại tôi bốn mươi lăm tuổi mới sinh dì út, chúng tôi cũng có thể nói là lớn lên cùng nhau”.

Ngô Bình: “Được, nếu tôi không có việc gì thì tối nay sẽ đến tìm cậu”.

Sau khi Ngô Bình chia tay với Đào Thành thì nhắn tin cho Cổ Thanh Liên, hẹn thời gian gặp mặt. Nửa tiếng sau, cậu có mặt ở nhà hàng Bạch Mã.

Nhà hàng Bạch Mã là nhà hàng khá cao cấp ở tỉnh, gia đình bình thường rất hiếm khi đến đây ăn, vì dù gì thì chi phí bình quân đầu người cũng lên đến mấy ngàn tệ, người thường không chỉ nỗi.

Ngô Bình đến nhà hàng thì được nhân viên phục vụ lịch sự mời đến một gian phòng riêng, lúc này Cổ Thanh Liên đã ngồi chờ bên trong, cô ta cười, đứng dậy và nói: “Cậu em, mời ngồi”.

Trong phòng bày trí rất nhiều hoa tươi, có thể nhìn cảnh sông bên ngoài qua cửa sổ tiếp đất, đèn điện sáng choang trên sông, có người đang bắn pháo hoa, vô cùng rực rỡ.

Ngô Bình ngồi xuống, Cổ Thanh Liên để cậu gọi món. 

'Thức ăn ở đây đều rất đắt, hơn nữa, Ngô Bình cũng chưa từng nghe đến tên món ăn bao giờ. Cậu cũng không hiểu nên gọi đại hai món và gọi thêm một bình rượu.

Cổ Thanh Liên cũng gọi hai món, thêm một món canh và thức ăn ngọt, rồi nói: “Nhà hàng này là của nhà họ Cổ chúng tôi, mục đích là để tiếp đãi khách quý”.

Ngô Bình: “Vậy thì tôi có lộc ăn rồi”.

Cổ Thanh Liên nhìn cậu với ánh mắt hơi kỳ lạ rồi nói: “Tôi vừa nhận được tin chính xác, cậu Tô sắp đến nhà họ Cổ chúng tôi đúng là đến để dạm ngõ”.

Ngô Bình “ồ” một tiếng rồi nói: “Vậy phải chúc mừng chị rồi”.

Cổ Thanh Liên cười gượng, nói: “Có gì đáng để chúc mừng đâu? Tôi vừa biết được cậu cậu Tô đó ở Thanh Long Tông có tư chất rất bình thường, vì không có tài nguyên nên mới muốn tìm đến nhà họ Cổ tôi nhờ giúp đỡ. He he, nhà họ Cổ chỉ là một gia tộc thế tục, có thể cho anh ta được bao nhiêu tài nguyên chứ?”

Ngô Bình chớp mắt, hỏi: “Anh ta ở Thanh Long Tông mà không có được tài nguyên sao?”

Cổ Thanh Liên: “Tài nguyên của Thanh Long Tông đều dành cho những đệ tử có tư chất tốt, tư chất bình thường như anh ta thì khó có được nhiều hơn”.

Ngô Bình: “Nói vậy thì dù cho nhà họ Cổ có đầu tư cho anh ta thì cũng chưa chắc anh ta có thể vực dậy?

Cổ Thanh Liên cúi đầu: “Ừm, năm xưa cô tôi cũng thích một người giống như anh ta, chưa được nửa năm thì đã bị đồng môn cạnh tranh hại chết, khiến nhà họ Cổ tôi vừa mất người vừa mất của”.

Ngô Bình chau mày: “Nếu như không đáng tin như vậy thì chị từ chối anh ta cho xong”.

Cổ Thanh Liên cười méo: “Cô và bố tôi bằng lòng mạo hiểm. Hơn nữa, hai bên đã tiếp xúc với nhau, nhà họ Cổ không dám từ chối cậu Tô, dù cho anh ta chỉ là một đệ tử bình thường của Thanh Long Tông”.

Ngô Bình: “Vì vậy chị chỉ đành chấp nhận gả cho một người xa lạ, hơn nữa còn phải đối mặt với một tương lai đầy mông lung sao?”

Cổ Thanh Liên rót cho mình một ly rượu và uống cạn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi