THẦN Y TRỞ LẠI

Chu Kỳ Phu cười đưa bút ký cho Ngô Bình, nói: “Cầm xem đi, đã chín mươi năm rồi võ quán không có ai học được thứ gì từ đây cả, tôi hy vọng cậu có thể phá vỡ cục diện này”.

Ngô Bình nhận bút ký bằng hai tay, tìm một chỗ rồi tập. trung nghiên cứu.

Chu Kỳ Phi ngây người, hỏi cậu: “Cậu không đi nghiên cứu mấy bức tượng kia sao?”

Ngô Bình: “Tôi đã xem qua rồi, không cần phải xem lại”.

Chu Kỳ Phi cảm thấy không tin nổi, ông ta lắc đầu: “Cậu xem đi, xem hiểu gì thì gọi tôi”.

ông ta đi khỏi sân viện rồi đóng cửa lại.

Nhìn nội dung bên trong, cậu biết bút ký này là do tổ sư Liên Sơn để lại lúc trước, sau này chắc chẳn cậu sẽ lĩnh ngộ được nhiều hơn. Còn về sau này lĩnh ngộ được bao nhiêu thì cậu cũng không biết.

Lúc này, những ký tự và hình ảnh trong đầu cậu bắt đầu kết nối. Kiểu kết nối này không phải kiểu mặt phẳng, mà là kiểu lập thể và đa chiều! Nếu không có ngộ tính siêu cao và thiên phú phi phàm thì dù thực lực mạnh đến đâu, cũng chưa chắc có thể lĩnh ngộ được điều bí ẩn của Liên Sơn Quyết này!

Mới đầu nhìn những thứ này, Ngô Bình cũng cảm thấy váng cả đầu, không tìm được điểm vào. Ngay lúc này, cậu cảm thấy những ký tự và hình ảnh này bỗng nhiên bị một sức mạnh hút vào, biến mất không chút dấu vết.

Cậu ngây người, đang không biết làm sao thì hình ảnh và ký tự biến mất kia lại xuất hiện lại. Nhưng, bọn chúng đã sắp xếp thành một hình vẽ phức tạp, tỏa ra mười hai luồng hào quang sáng chối, kỳ diệu không tả nổi!

Ngô Bình hình ảnh lập thể này, thoáng chốc đã nghiệm được ý nghĩa mà nó đại diện, không nén được mà hô lên: “Kỳ diệu!”

Bỗng chốc, những thứ được lưu lại trong bút ký đối với cậu mà nói đã trở nên đơn giản dễ hiểu. Nếu như nói, cậu hiểu được là trọng tâm, thì những thứ trên bút ký chỉ là phần nền không quan trọng.

Cậu đoán, vị tổ sư Liên Sơn năm đó có lẽ chỉ lĩnh ngộ. được chừng mười phần trăm Liên Sơn Quyết. Dựa vào công. pháp tuyệt học này của cậu, cậu cũng không phải lĩnh ngộ được quá nhiều Liên Sơn Quyết, nhưng cũng xem như rất tốt rồi. Dù sao cậu vừa nãy cậu cũng chẳng hiểu gì, cũng không. thể lĩnh ngộ được gì.

Lúc này thì cậu đã tu luyện đến bỉ cảnh, bèn quyết định tu luyện chín loại bí kỹ trong bút ký trước.

Bởi vì cậu đã lĩnh ngộ được toàn bộ Liên Sơn Quyết, nhưng bí kỹ này trong mät cậu chứa đầy khuyết điểm và sơ hở, cho nên dứt khoát tái kết cấu ba loại bí kỹ trong đó, rồi mau chóng tu luyện thành công.

Không lâu sau, hơi thở ngưng tụ quanh người Ngô Bình, hoàn thành một loại bí kỹ. Lại cách mấy phút, lại hoàn thành thêm hai loại bí kỹ khác.

Cậu bỏ bút ký xuống, đẩy cửa đi ra.

Chu Kỳ Phi đang đứng canh cách đó không xa, thấy nhanh như vậy đã ra rồi, bất giác có chút thất vọng hỏi: “Có phải không thu hoạch được gì không?”

Ngô Bình: “Tiền bối, tôi học được ba loại bí pháp rồi”.

Chu Kỳ Phi kinh ngạc, xưa nay đệ tử có thể lĩnh ngộ. được một loại bí kỹ thì rất nhiều, lĩnh ngộ được hai loại thì cách mấy trăm năm mới có một người. Mà Ngô Bình, chỉ trong chốc lát đã lĩnh ngộ được ba loại rồi!

Ông ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội hỏi: “Ba loại nào, mau thi triển ra cho tôi xem xem!”

Ngô Bình tiến lên một bước, bí lực sôi sục trong người, hai chân nhẹ nhàng, không gian dưới chân xuất hiện các ký tự phù chú đan xen. Đây là một loại bí kỹ trong bút ký, Hư Không Bột!

Thi triển Hư Không Bộ có thể di chuyển trong thời gian ngắn, xuyên tường chui vào đất, xuyên qua đất, bay trên không!”

Giây tiếp theo, Ngô Bình đã biến mất, sau đó xuất hiện sau lưng Chu Kỳ Phu.

Chu Kỳ Phu cứng đờ người, ông ta chậm rãi quay người, ánh mắt tràn đầy vui mừng và kinh ngạc, sau đó cười lớn ha ha: “Tốt lắm! Hư Không Bộ này của cậu dùng còn cao minh hơn tôi nữa!”

Sau đó Ngô Bình lại chập ngón trỏ và ngón cái với nhau, khẽ búng tay, âm thanh vang vọng, một tia chớp nổ tung trên không mấy trăm mét, phát ra âm thanh vang dội. Bí kỹ này là Đàn Chỉ Kinh Lôi!

“Hay lắm!”. Mắt Chu Kỳ Phu sáng rực.

Sau đó Ngô Bình chäp hai tay, giữa hai bàn tay xuất hiện một trận bàn khổng lồ, mau chóng bành trướng, trong đó hiện rõ bốn bóng người, lần lượt là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Đây là bí kỹ thứ ba, Tư Tượng Hộ Vệ!

Nhìn thấy vậy, Chu Kỳ Phi cười không khép được miệng, ông ta vui mừng vỗ vai Ngô Bình nói: “Đứa trẻ giỏi, cậu thông minh lắm! Kể từ bây giờ, cậu chính là đệ tử chính thức của Liên Sơn Tông chúng ta! Hơn nữa không bao lâu nữa, cậu sẽ trở thành đệ tử tinh anh!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi