THẦN Y TRỞ LẠI

Đạo sĩ già cười đáp: "Bọn họ xuống núi trừ tà cho người ta rồi, đến tối mới về".

Sau đó, ông ta nhìn về phía Ngô Bình: "Cậu nhóc trông sáng sủa ghê, là bạn trai con hả?"

Tuyết Vũ đỏ mặt, vừa định nói gì Ngô Bình đã lên tiếng chào hỏi: "Chào ông, cháu là Ngô Bình".

Đạo sĩ già cười gật đầu: "Hai đứa vào nhà ngồi đi, ông vừa hái được chút trái cây, nếm thử xem".

Hai người đi vào một căn phòng, đạo sĩ già lập tức lấy chút trái cây cho họ.

Họ nói chuyện khoảng mười mấy phút thì thấy một đạo sĩ trung niên mặt mày hoảng loạn đẩy cửa vào la lên: "Sư thúc, không xong rồi! Yêu vật ở nhà đó quá lợi hại, đã chết rất nhiều người, mau nghĩ cách đi!"

Đạo sĩ già đứng bật dậy, trầm giọng nói: "Đừng hoảng, từ từ nói, ai chết?" 

Đạo sĩ trung niên đáp: "Ông chủ mời chúng ta đến đã chết ba người, bên chúng ta cũng có ba người bị thương, sư phụ con bị thương nặng nhất, đã ngất xỉu rồi".

Đạo sĩ già hết sức bình tĩnh nói: "Tôi biết rồi, dẫn tôi xuống núi đi!"

Ông ta đi mấy bước lại nhìn Tuyết Vũ nói: "Tiểu Vũ, hai đứa chờ trong nhà, đừng chạy lung tung".

Ngô Bình nói: "Đạo gia, cháu cũng biết chút chút về hàng yêu trừ ma, hay là dẫn cháu theo đi".

Đạo sĩ già im lặng một lát rồi hỏi Ngô Bình: "Cậu biết trừ tà?"

Hai tay Ngô Bình bấm quyết, lòng bàn tay lập tức xuất hiện một quầng sáng mơ hồ lộ ra những ký hiệu. Thứ mà cậu dùng chính là bí kỹ trừ tà! Trấn Ma Đại Thủ Ấn!

Đạo sĩ già là người trong nghề, vừa thấy đã biết ấn ấy không bình thường, lập tức sáng mắt nói: "Tiểu Vũ nhà ta đúng là biết nhìn người. Được, cậu đi với tôi đi!"

Ngô Bình đi thì đương nhiên Tuyết Vũ cũng sẽ không ở lại, vì thế ba người nhanh chóng đi xuống núi. Lúc này, đi bộ trái lại lại nhanh hơn. 

Hiển nhiên tu vi của đạo sĩ già cũng không yếu, mới mười mấy phút cả ba đã chạy đến một ngôi làng ở đối diện núi. Một con đường cái xuyên qua làng, giờ bên trong lại hoàn toàn hỗn loạn, đa số đều đóng chặt cửa.

Trước cửa một ngôi nhà ở phía Đông làng nằm vài người đều đã chết. Ngoài ra, còn có vài người bị thương ngồi hoặc nằm ở đằng xa.

Lúc này, có mấy đạo sĩ cầm kiếm gỗ đào, miệng lẩm bẩm đi tới đi lui ở cửa dường như đang dùng cách nào đó áp chế thứ gì bên trong.

Đám Ngô Bình vừa chạy tới đã có một đạo sĩ già vội vàng mở miệng: "Cậu hai, trong đây có một con chuột tinh tu luyện 500 năm, chúng ta vẫn không thể giết chết nó, còn bị thương vài người!"

Đạo sĩ già vừa nghe là chuột tỉnh thì sắc mặt lập tức khó coi bảo: "Chuột thành tinh rất khó giải quyết, mấy người lui ra trước đi".

Vì vậy, mấy người kia đều rời khỏi cửa. Ngô Bình lại bước tới nói với mọi người: "Để tôi đi xem thử".

Cậu nói xong bèn đi vào, những đạo sĩ còn lại đều hoảng sợ định ngăn cản, lại nghe đạo sĩ già nói: "Yên tâm đi, ngón nghề cậu nhóc ấy rất cao siêu, chuột tinh không phải đối thủ của cậu ta". 

Ông ta còn chưa nói xong đã nghe trong nhà vang lên một tiếng "Chi" thảm thiết, sau đó Ngô Bình bước ra, trong tay còn xách theo một con chuột lông vàng cao cả nửa mét, cái đuôi còn thô hơn dây thừng!

Giờ phút này, đầu nó cháy đen thùi lùi và đã chết.

Ngô Bình đặt xác của nó sang bên, vỗ tay nói: ¡ quyết xong".

Đám đạo sĩ quay mặt nhìn nhau, vừa vào đã giết chết chuột tinh, cũng mạnh quá rồi đó!

Đạo sĩ già vừa kinh ngạc lại vui vẻ, giới thiệu Ngô Bình cho mọi người: "Tôi vẫn chưa chính thức giới thiệu, cậu ta tên Ngô Bình là bạn trai của Tiểu Vũ. Ha ha, bản lĩnh của cậu ta thì mọi người cũng thấy rồi, Tiểu Vũ của chúng ta biết nhìn người ghê”.

€ó điều, mọi người cũng không rảnh để trò chuyện vì có một đạo sĩ già nằm ngất xỉu cách đó không xa.

Tuyết Vũ vội vàng cầu xin Ngô Bình: "Cậu Ngô, cầu xin cậu cứu bác cả của tôi!"

Ngô Bình gật đầu, bước tới kiểm tra một lúc rồi giơ tay xoa nắn mấy cái trên đầu ông ta. Sau đó, đạo sĩ già lập tức tỉnh lại, nhưng còn ói ra mấy ngụm máu đen.

Tuyết Vũ biết Ngô Bình biết y thuật, vội hỏi: "Cậu Ngô, bác cả tôi không sao chứ?"

Ngô Bình: "Không sao, bị con chuột tinh kia đánh trúng huyệt đạo, tôi mát xa vài cái nên không sao nữa rồi".

Sau khi xoa ấn một hồi, đạo sĩ già bị thương thở phào nhẹ nhõm nói: "Ban nãy khó chịu chết tôi, cậu nhóc, cảm ơn nhé!"

Ngô Bình cười: "Không có gì. Đạo gia, nơi này là thị trấn, sao lại có chuột tinh vậy?"

Đạo sĩ già bất đắc dĩ đáp mà biết chứ. Khi chúng tôi vừa đến, còn tưởng rằng là u hồn quậy phá, ai ngờ lại một con chuột tỉnh".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi