THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình: "Ừ, để tôi thử xem".

Lúc này, Lâm Tôn xuất hiện trên sân nhưng cũng không có tham gia mà chỉ đứng cạnh nhìn.

Ngô Bình thấy Lâm Tôn thì hỏi: "Chuyện lần trước, Lâm Tôn cũng tham gia?”

Con ngươi Diệp Ngưng Băng lập lòe: "Sao cậu biết?"

Ngô Bình: "Các cô đều là người có Túc Tuệ, Lâm Tôn rõ ràng cũng thế. Các cô lại học chung trường nên rất có thể là cùng một đám".

Diệp Ngưng Băng thở dài: "Đúng vậy. Thực ra chuyện ngày hôm đó, Lâm Tôn cũng tham gia. Song, cuối cùng cậu ta lại không đến".

"Tại sao?", Ngô Bình hỏi. Diệp Ngưng Băng: "Lâm Tôn kia có lai lịch rất lớn, có lẽ trong lòng cậu ta đã có dự cảm nên dừng

chân trước trước vực thẳm".

Ngô Bình: "Cậu ta không đến, chứng tỏ vẫn may mắn chán”.

Diệp Ngưng Băng cười: "Đúng vậy, nhưng giờ cậu ta cũng rất thảm". 

Ngô Bình: "Hử, cậu ta thảm ư?"

Diệp Ngưng Băng: "Trận bóng rổ kia khiến cậu †a mất đi thân phận đệ tử tinh anh hạng nhất, tụt xuống hạng hai. Tài nguyên của hạng hai ít hơn hạng nhất cả mười lần, cậu nói cậu ta có thảm không?”

Ngô Bình hơi bất ngờ: "Chỉ vì một trận thi đấu bóng rổ mà cậu ta đã mất đi thân phận đệ tử tinh anh hạng nhất?"

Diệp Ngưng Băng: "Cậu ta thua, chứng tỏ bị người ta đánh bại. Là một đệ tử tinh anh hạng nhất mà lại bị người không tên tuổi đánh bại, cho thấy cậu ta kém hơn cậu ở nhiều mặt".

Cô ta ngừng một lát rồi lại nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thế lực đứng sau Lâm Tôn chắc chắn sẽ nghĩ cách lôi kéo cậu".

Ngô Bình: "Giờ tôi đang là đệ tử của Liên Sơn Tông".

Diệp Ngưng Băng: "Vậy thì sao, thế lực kia mạnh hơn Liên Sơn Tông nhiều lắm. Chỉ cần cậu bằng lòng thì Liên Sơn Tông cũng bó tay".

Ngô Bình không tỏ ý kiến, chỉ nói: "Tôi sẽ suy. xét chuyện cậu nói". 

Diệp Ngưng Băng cười: "Sắp tới chính là nghỉ hè, cậu có rảnh thì đến Thần Kinh tìm tôi chơi nhé".

Sau trận đấu, Ngô Bình lại dắt Hàn Băng Nghiên đi thăm quan đến tối mời về khách sạn.

Đêm đó, Ngô Bình lấy ra cái túi màu đỏ kia, bên trong bọc một miếng ngọc màu đỏ có hình em bé cỡ hai năm tay tỏa ra ánh sáng đỏ đậm.

Khi cậu vừa lấy được nó thì lập tức biết nó có giá trị cao đến không thể tượng tượng được. Giờ mở ra, trẻ con tỏa ra ánh sáng đỏ như có sinh mệnh, lan dần từ tay cậu đến toàn bộ cơ thể.

Sau khi bị ánh sáng đỏ kia bao phủ, Ngô Bình cảm thấy nó như có sinh mệnh chẳng mấy chốc đã dung hợp với thần hồn và cơ thể mình. Cậu không biết nó là cái gì, nhưng với kinh nghiệm của cậu thì thứ này cực kỳ có lợi cho mình!

Ngay khi ánh sáng đỏ kia dung hợp với cơ thể cậu, miếng ngọc trong tay cũng biến thành một cục đá màu đen, mất hết linh khí. Cậu ném cục đá xuống đất, nó trực tiếp bể thành từng mảnh không còn chút giá trị nào.

Ngô Bình cảm thấy hết sức khó hiểu, lẩm bẩm: "Rốt cuộc thì ánh sáng đỏ kia là cái gì?" 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi