THẦN Y TRỞ LẠI

Tài xế thắng xe lại, người phụ nữ trên xe lạnh lùng nói: “Xuống xe”.

Ngô Bình chớp mắt: “Lúc nãy bảo chúng tôi lên xe, giờ lại bảo xuống xe, cô chơi chúng tôi đấy à?”

Người phụ nữ chau mày, nói: “Các người xuống xe xong thì lập tức đi ngay, không chừng còn có thể sống sót”.

Ngô Bình nhìn cô ta: “Ý của cô là nếu như chúng tôi đến nhà họ Viên thì sẽ chết sao?”

Người phụ nữ cười khẩy, nhìn Dương Thanh Ngâm đăm chiêu rồi nói: “Trong di chúc của Viên Khắc Định có viết sẽ để lại một phần ba gia sản cho con gái thất lạc, các người biết một phần ba tài sản là bao nhiêu không?”

Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu?”

Người phụ nữ: “Đấy là gia tài lên đến hơn cả trăm tỷ, là vô số đồ cổ và đất đai cùng mấy chục. công ty. Thậm chí bao gồm cả một phần ba sơn trang Lâm Giang nữa. Hai người nghĩ chỉ dựa vào hai người mà có thể lấy hết được lợi ích lớn vậy sao?”

Ngô Bình cười: “Tôi nghĩ tôi có thể”.

Người phụ nữ cười nhạt: “Các người muốn chết  thì có thể không xuống xe, tôi sẽ cho tài xế chở thẳng lên núi, đến lúc đó, cái chết sẽ đón chờ các người”.

Ngô Bình hỏi: “Cô là ai?”

Người phụ nữ bình thản đáp: “Tôi tên Viên Như Bội, Viên Khắc Định là bố của tôi”.

Ngô Bình “ồ” một tiếng rồi nói: “Thì ra cô là người nhà họ Viên. Xem ra lòng dạ cô cũng không tệ, lúc nãy còn khuyên chúng tôi rời khỏi, chỉ dựa vào điểm này thôi, lát nữa tôi sẽ giữ lại thể diện cho cô".

Viên Như Bội cảm thấy Ngô Bình cứ như một người điên, hay cũng có thể là một tên ngông cuồng, cô ta ngoảnh mặt đi với vẻ khinh thường rồi bình thản nói: “Người muốn chết có khuyên cũng không được, nếu như hai người đã quyết tâm muốn đi thì tôi cũng không nói thêm gì nữa”.

Chiếc xe tiếp tục được lái đi, không khí trong xe cực kỳ yên tĩnh, Ngô Bình nhìn cảnh vật bên ngoài, cười, nói: “Không hổ là đệ nhất sơn trang của Giang Bắc, vẫn chưa đến nơi mà cảnh sắc xung quanh đã đẹp đến vậy rồi”.

Sau đó, cậu nói với Dương Thanh Ngâm: “Dì út, lúc chọn tài sản chúng ta chọn sơn trang này đi, đến lúc đó cả nhà chúng ta sẽ cùng chuyển đến đây sống.

Không ngờ Dương Thanh Ngâm lại nghiêm túc gật đầu, nói: “Ừ”.

Viên Như Bội tức đến bật cười, cô ta từng gặp rất nhiều người ngông cuồng nhưng đây là lần đầu gặp phải người ngông như Ngô Bình đây, chút lòng trắc ẩn lúc ban đầu của cô ta cũng biến mất hết, cô ta lạnh lùng nói: “Đúng là điếc không sợ súng”.

Ngô Bình: “Người vô tri là cô”. Viên Như Bội không thèm quan tâm đến cậu.

Chiếc xe được lái đến sơn trang Lâm Giang, vì là xe của Viên Như Bội nên được lái thẳng lên núi.

Chiếc xe dừng lại, Ngô Bình và Dương Thanh Ngâm xuống xe.

Viên Như Bội lạnh lùng nói: “Chẳng phải các người cần tài sản sao? Không sợ chết thì đi theo tôi”.

Ngô Bình bình thản đáp: “Ở đây không ai có thể giết chúng tôi”.

Mấy người họ đến phòng khách, lúc bước vào, Trương Tư Lộ đang nói chuyện với một đạo nhân trung niên tiên phong đạo cốt, xung quanh còn có rất nhiều người quan trọng của Viên phủ. 

Viên Như Bội bước vào, đạo nhân trung niên đó liền mở to mắt, ông ta lập tức đứng dậy, nhìn sang Ngô Bình.

“Mẹ, người này chính là cô con gái mà bố nhắc đến trong di chúc”.

Trương Tư Lộ rất bất ngờ, bà ta không ngờ hai người họ lại đến cùng con gái mình. Nhưng bà ta có mời người giám định nên không hỏi thêm gì mà chỉ bình thản nhìn lướt qua Ngô Bình và Dương Thanh Ngâm rồi hỏi: “Trong hai người, ai là người muốn gặp tôi?”

Ngô Bình cười, nói: “Tôi”.

Trương Tư Lộ “ừm” một tiếng rồi nói: “Cậu gan đấy”.

Ngô Bình hỏi: “Là bà đã dùng cách chết tự nhiên để loại bỏ dì út Dương Thanh Ngâm của tôi sao?”

Trương Tư Lộ không phủ nhận, bình thản nói: “Mục đích cậu đến đây là gì?”

Ngô Bình nói: “Giúp dì út tôi lấy phần gia sản mà dì ấy nên có được. Ngoài ra còn giúp dì ấy trút giận, dạy dỗ người đã thuê sát thủ giết dì ấy”.

“Hỗn xược”. Viên Phấn lớn tiếng hét. 

Viên Khắc Mãn liền giơ tay lên, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi từ phía sau bước ra, người này mang một đôi giày vải nhiều lớp màu đen, mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen cùng một chiếc quần bố cũng màu đen, tiến thật nhanh về phía Ngô Bình.

Viên Khắc Mẫn lạnh lùng nói: “Cậu Tôn, hạ cậu ta đi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi