THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình cười hỏi: "Tô Thanh Quả, cậu biết tôi không?"

Tô Thanh Quả ngó cậu một cái, gương mặt hơi ửng hồng rồi khẽ gật đầu: "Cậu là ngôi sao trong

trường, đương nhiên là tôi biết cậu rồi".

Ngô Bình: "Ban nãy tôi nghe thấy cậu ho, cơ thể cậu có chút vấn đề nhỉ. Nếu cậu bằng lòng, tôi có thể khám và chữa bệnh cho cậu".

Tô Thanh Quả nghe mà sửng sốt, cô ấy thật sự không ngờ Ngô Bình thế mà còn là một thầy thuốc. Tô Thanh Quả khó hiểu hỏi: "Cậu biết khám bệnh?”

Ngô Bình cười đáp: "Biết một chút".

Có lẽ bởi vì Ngô Bình có thành tích tốt nhất trong trường, còn chơi bóng rổ giỏi nên Tô Thanh Quả bất giác có một niềm tin tưởng và sùng bái với cậu. Cô ấy khẽ gật đầu đáp: "Vậy cảm ơn cậu".

Ngô Bình bảo cô ấy vươn tay phải ra, cậu đè lên mạch đập của Tô Thanh Quả. Mấy giây sau, cậu lộ ra vẻ khó hiểu nói: "Lạ ghê. Rõ ràng cậu đã thế, nhưng mạch đập lại biểu hiện cậu chẳng những không bệnh, còn vô cùng khỏe mạnh, đúng là lạ thật!"

Tô Thanh Quả cũng sửng sốt: "Vậy rốt cuộc tôi có bị bệnh hay không?”

Ngô Bình vắt óc suy nghĩ, bấy giờ trong đầu chợt xuất hiện một vài thông tin, sắc mặt cậu chợt thay đổi, lẩm bẩm: "Thì ra là vậy!"

Tô Thanh Quả hỏi: "Cậu nghĩ ra rồi à?"

Ngô Bình nhìn cô ấy với vẻ hết sức phức tạp, đáp: "Tôi có một suy đoán, nhưng không biết có đúng hay không".

Tô Thanh Quả: "Cậu cứ nói đi, không sao đâu".

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: "Trên thế giới này có một loại người, thể chất của người đó vô cùng hoàn mỹ. Nhưng mà, đến trăng còn có khi khuyết, thế giới cũng không hoàn hảo. Vì vậy, khi sinh mệnh hoàn mỹ ấy tiến vào một thế giới không hoàn mỹ sẽ bị ô nhiễm dẫn đến cơ thể sinh ra đủ loại bệnh tật. Nếu cứ mặc kệ, có lẽ cậu sẽ không sống quá hai mươi tuổi".

Vẻ mặt Tô Thanh Quả tràn ngập vẻ buồn bã nói: "Tuy không hiểu lắm, nhưng tôi đã biết được kết _ quả, cảm ơn cậu đã nói cho tôi mọi thứ".

Ngô Bình: "Trước cứ từ từ đã, tôi còn chưa nói xong. Tôi có thể giúp cậu vượt qua kiếp này!"

'Tô Thanh Quả vui vẻ hỏi: "Cậu có thể trị hết cho tôi hả?"

Ngô Bình gật đầu: "Thực ra nó rất đơn giản, tôi chỉ cần khiến cậu trở nên không hoàn mỹ thì cậu sẽ không bị môi trường ô nhiễm nữa. Nhưng nếu vậy, sắp tới cơ thể cậu sẽ xảy ra một ít thay đổi".

Tô Thanh Quả chớp chớp đôi mắt xinh đẹp hỏi: "Thay đổi gì?" 

Ngô Bình đáp: "Chẳng hạn như cơ thể cậu vốn hoàn mỹ, tôi sẽ khiến nó trở nên không hoàn mỹ, ví dụ như làm ngực cậu lớn hơn chút..."

Tô Thanh Quả lại đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Đây... cũng không phải chuyện xấu".

Ngô Bình nói: "Chẳng hạn như, kinh mạch linh khiếu của cậu rất hoàn mỹ, tôi sẽ di chuyển vài kinh mạch, thay đổi một ít linh khiếu khiến tư chất của cậu yếu đi".

Tô Thanh Quả nhìn Ngô Bình nói: "Không sao, tôi không cần mấy thứ đó".

Ngô Bình cười nói: "Được rồi. Vậy chúng ta học trước, trưa tan học, tôi sẽ trị cho cậu".

Tô Thanh Quả gật đầu: "Được!"

Học đến trưa, lúc ăn cơm, Ngô Bình đưa Tô Thanh Quả đến một khách sạn đối diện trường. Cậu thuê một phòng, chuẩn bị trị liệu cho Tô Thanh Quả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi